Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 826 - Chương 826: Thiên Mệnh Ở Ta.

Chương 826: Thiên Mệnh Ở Ta. Chương 826: Thiên Mệnh Ở Ta.

“Vốn là hàng năm câu đối đều là ba con dán, năm nay con trở về rồi, nhiệm vụ này đương nhiên là phải giao con làm rồi.” Bà nội đem bộ câu đối dán đưa Hà Tứ Hải nói.

“Vâng bà nội.” Hà Tứ Hải gật đầu.

Trước đây lúc ở thôn Hà gia, cuối mỗi năm, câu đối trong nhà cũng đều là hắn dán.

Kỳ thực việc dán câu đối cũng có chú trọng, bình thường đều là đàn ông trong nhà dán.

Đương nhiên, đây đều là tư tưởng cũ, đại biểu là có người nối nghiệp.

Kỳ thật hiện tại có rất nhiều người đã không còn để ý đến những cái này rồi, chỉ có thế hệ trước vẫn còn đang tuân theo.

“Ba ba, đây là cái gì?”

Đào Tử tò mò nhìn hồ dán trong bát, dùng cái mũi nhỏ của mình ngửi, còn có một chút mùi hương.

“Đây là hồ dán, là làm từ gạo nếp.” Hà Tứ Hải giải thích cho cô hiểu, hồi xưa trong nhà dán câu đối đều dùng chính là keo trong.

Kỳ thực gạo nếp hết thì có thể làm thành hồ dán, chỉ cần đồ ăn có chứa tinh bột thì đều có thể, sở dĩ đồ này trên lý thuyết thực ra cũng có thể ăn được.

“Con muốn giúp không? Hà Tứ Hải hỏi.

“Được ạ, được ạ.” Đào Tử nghe vậy lập tức đồng ý, cô đang cảm thấy chán đây.

Trương Lộc cũng không có chuyện gì làm, cũng tiến lên.

“Ba, dán cài hình người nhỏ này đi.’ Đào Tử hưng phấn đưa đôi linh đồng cho Hà Tứ Hải.

“Cửa lớn phải dán câu đối, bộ này lớn nhất này.” Trương Lộc nói.

“Nhưng mà người nhỏ đẹp.” Đào Tử nói.

“Vậy cũng không được, đợi lát nữa để dán lên cửa sổ, ừm, hoặc là cửa phòng của em cũng được.”

“Há, vậy dán lên cửa phòng em đi.” Đào Tử nghe vậy vui vẻ nói.

“Thật tốt.” Bà nội nhìn ba người vội vàng dán câu đối tết, ở bên cạnh Trương Hải Quân vui vẻ nói.

“Đúng vậy, người một nhà cuối cùng cũng đoàn viên đủ.” Trương Hải Quân cảm khái một câu.

Sau đó âm thầm nói: “Ba nếu như còn sống thì thật tốt.”

“Haizz, nói những cái này làm gì, nhưng đợi lát nữa các con cũng đi trước, đốt tiền giấy nhiều môt chút cho ba các con.” Bà nội nói.

Trương Hải Quân nghe vậy gật đầu, sau đó đột nhiên nói: “Mẹ nói, Tứ Hải là thần tiên địa phủ, vậy …”

“Đừng có đoán mò.” Bà nội vỗ lên cánh tay của hắn.

“Người quỷ khác đường, nhân gian có quy củ của nhân gian, địa phủ cũng có quy củ của địa phủ, làm sao có thể làm bừa được chứ? Con cũng làm lính, những điều này con phải hiểu rõ hơn mẹ chứ?” Bà nội khiển trách nói.

“Mẹ, con chỉ là nói như vậy thôi.” Trương Hải Quân vội vàng nói.

“Nói cũng không được.” Bà nội hung hăng nói.

“Được, được, con không nói, con không nói.” Trương Hải Quân vội vàng nói.

“Haizz, Chấn Hưng ngày hôm nay cũng không biết có đến hay không, lần trước cũng đã nói với hắn rồi, năm mới không bằng ăn cùng nhau, hắn cũng chưa có trả lời, hai cha con bọn họ ở nhà vắng ngắt …”

“Nếu không buổi chiều để Lục Quân đi gọi hắn qua.” Trương Hải Quân nói.

“Mẹ thấy được đó.” Bà nội cười ha ha nói.

Sau đó hướng về phía trước gọi: “Tứ Hải.”

“Làm sao vậy, bà nội?”

“Chữ Phúc cũng làm cho Đào Tử đến dán đi.” Bà nội mỉm cười nói.

“Con cũng dán.” Trương Lộc nghe vậy lập tức nói.

“Không được.” Bà nội cự tuyệt.

“Vì sao?” Trương Lộc bĩu môi bất mãn.

“Bởi vì Đào Tử có phúc khí, con bé chính là thiện tài đồng nữ.” Bà nội mỉm cười nói.

“Được rồi.”

Trương Lộc không thể nào phản bác được, bởi vì cô đã từng trải qua “Uy lực” của Đào Tử.

Mấy đôi câu đối, ba người mất hai giờ mới dán xong.

Đào Tử đặc biệt hài lòng, cảm thấy chữ Phúc mình dán là đẹp nhất.

Năm nay ăn tết Trương Hải Quân rất vui, không chỉ mua thật nhiều chữ phúc, mà còn mua rất nhiều đồ trang trí với đèn màu để treo.

Ngược lại nhàn rỗi cũng không có chuyện gì, Hà Tứ Hải đem từng cái lên trang trí.

Chữ Phúc màu đỏ, đèn lồng màu đỏ, đèn màu, … Đều làm rất đẹp.

Pháo, cá mè, thỏi vàng ròng, tiền đồng,... trang trí nhỏ đều do Đào Tử phụ trách, tùy tiện treo lên trên.

Đào Tử dường như tàng bảo, treo khắp nhà, chuôi cửa, ngăn kéo, dưới bàn, xe,... Ngay cả kệ hàng phía trước cũng treo, toàn bộ trong nhà đều tràn ngập không khí vui tươi.

“Tôi cảm thấy năm nay là năm ăn tết thú vị nhất.” Trương Lộc hưng phấn nói.

Hà Tứ Hải gật đầu, lúc trước ăn tết làm gì có trang trí như vậy, chỉ dán câu đối coi như là xong việc.

“Đào Tử, đợi lát nữa gọi điện thoại cho ông Tứ bà Tứ, nhớ chúc bọn họ năm mới vui vẻ.” Hà Tứ Hải nói với Đào Tử đang ngồi cười ngây ngô bên cạnh.

“Được ạ.” Đào Tử đáp ứng một tiếng.

Hà Tứ Hải ngẫm lại cũng không chậm trễ, trực tiếp gọi video qua cho ông Tứ.

“Ông Tứ.” Đào Tử lập tức mở miệng.

“Tứ Hải, Đào Tử, chúc mừng năm mới.” Ông Tứ ở đầu video bên kia mỉm cười nói.

“Chúc mừng năm mới, lời này hẳn là chúng con nói với ông mới đúng.” Hà Tứ Hải nói.

“Đều giống nhau, đều giống nhau. Đúng rồi, câu đối nhà các con, ông đã giúp con dán lên rồi.” Ông Tứ nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy lúc này mới chợt nhớ đến, hắn cũng không nghĩ tới những việc nhỏ này, rất là cảm động.

Lại hàn huyên vài câu, Bối Bối tiến tới, muốn tìm Đào Tử nói chuyện, Hà Tứ Hải liền đưa điện thoại cho Đào Tử.

Nhưng cú điện thoại này thật giống như là một cái tín hiệu, sau đó điện thoại của Hà Tứ Hải không ngừng bị gọi.

Người quen thuộc đều gọi điện cho hắn, không quen trên căn bản đều chỉ gửi tin nhắn cho hắn.

Ví dụ như Trần Tiểu Nhã, ba mẹ Đoàn Hướng Vinh, cháu trai của bà Cao Cao Minh, ba mẹ Lâm n,...

Những người này đều là gửi tin nhắn chúc tết, Hà Tứ Hải lúc này mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra trong lúc vô tình, hắn đã giúp rất nhiều người.

Có một số người hắn thậm chí đã quên mất, nhưng mà đối phương vẫn như cũ ghi nhớ hắn ở trong lòng.

Cái cảm giác này cũng rất tốt.

“Oa, oa…”

Đào Tử oa một tiếng đánh thức Hà Tứ Hải.

Hắn lúc này mới đem điện thoại cất đi, cười hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bên ngoài có người đốt pháo nha, chúng ta lúc nào thì đốt.” Đào Tử gấp không thể chờ được nói.

“Buổi tối chúng ta ăn cơm tất niên xong thì sẽ đốt.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Haizz, vậy còn phải đợi thật lâu rồi.” Đào Tử thở dài nói.

“Sẽ không, rất nhanh sẽ đến buổi chiều, đến lúc đó dì Lưu cũng sẽ tới nhà chúng ta ăn cơm tất niên.” Hà Tứ Hải sờ đầu nhỏ của cô nói.

“Vậy Huyên Huyên với Uyển Uyển có tới không?” Đào Tử hỏi.

“Ba cũng không rõ lắm, nhưng mà con đừng để quần áo bị bẩn, năm mới còn có mấy ngày nữa đó.” Hà Tứ Hải nói.

Quần áo mới của Đào Tử là Lưu Vãn Chiếu mua cho, trên người có kẹp áo nhỏ màu đỏ trên vạt áo, bên dưới là mặc quần màu xanh lam, nhìn rất là sáng sủa.

Chẳng trách bà nội nói cô giống thiện tài đồng nữ, xác thực nhìn rất giống em bé trong tranh tết.

“Tứ Hải, Tứ Hải, con có muốn theo bà chơi mạt chược không.” Đúng lúc này, bà nội đến cửa gọi Hà Tứ Hải.

“Con không biết chơi.” Hà Tứ Hải nói.

“không sao, bà dạy con chơi.” Bà nội mỉm cười nói.

“Em chỉ cần có tiền là được, những cái khác không quan trọng.” Trương Lộc chạy theo nói.

“Nói trắng ra như vậy, cô có phải là muốn thắng tiền của tôi không?”

“Phí lời, chơi mạt chược không muốn thắng, vậy thì chơi còn có ý nghĩa gì nữa?” Trương Lộc đắc ý nói.

“Được rồi, con chỉ có chút bản lĩnh đó, cũng chỉ biết bắt nạt Tứ Hải không biết.” Ôn Nhã đi theo ra không chút lưu tình chọc thủng cô.

“Tôi mà sợ cô à, tôi đã nói với cô rồi, tôi có pháp bảo nha, chờ tiền lì xì ngày hôm nay của cô đều thua tới tay tôi đi.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Pháp bảo, pháp bảo gì?” Trương Lộc nghe vậy tò mò hỏi.

Cô tưởng thật à, thật sự cho rằng Hà Tứ Hải có pháp bảo gì tất thắng, rốt cuộc thì hắn cũng là thần tiên mà.

Ngay cả Ôn Nhã cùng với bà nội cũng lộ ra bộ mặt tò mò.

Hà Tứ Hải đem Đào Tử ở bên người ôm lên.

“Pháp bảo của tôi chính là con bé, có Đào Tử, vận mệnh của tôi, chính là không nói lý như thế.”

Hóa ra là pháp bảo này, Trương Lộc nghe vậy khinh thường nói: “Haha … Sợ quá.”

Đứa ngốc, cô còn không biết, từng lời nói của Hà Tứ Hải đều là thật, đợt lát nữa cô liền phát khóc cho xem.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment