Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 827 - Chương 827: Ăn Tết.

Chương 827: Ăn Tết. Chương 827: Ăn Tết.

“Hiahiahia… Tôi tới rồi.” Trong sân truyền đến tiếng cười của Uyển Uyển.

Đào Tử nghe thấy thì vèo một cái từ trong nhà lao ra ngoài.

“Dì Lưu, chị Huyên Huyên, chị Uyển Uyển, haha, mọi người tới rồi à.”

“Đào Tử, chúc mừng năm mới.” Lưu Vãn Chiếu lên tiếng chào hỏi Đào Tử.

“Chúc mừng năm mới.” Đào Tử nói.

Sau đó nhớ đến con heo vàng của mình không có ôm ra.

Nhưng mà dì Lưu cũng không có làm cô thất vọng, vẫn lấy ra một phong bao lì xì cho cô.

“Tới thì tới, mang nhiều đồ như vậy làm gì chứ?”

Hà Tứ Hải từ trong nhà đi ra, phía sau còn có một đám người đi theo.

“Hết cách rồi, đều là đồ ba mẹ em nói mang theo.” Lưu Vãn Chiếu cũng rất là bất đắc dĩ.

Tôn Nhạc Dao chuẩn bị đặc biệt cẩn thận, chỉ cần là người trong nhà Hà Tứ Hải thì đều có quà, một người cũng không xót.

Cho nên đồ mang đi mới nhiều như vậy.

Không chỉ mình Lưu Vãn Chiếu ôm túi lớn túi nhỏ, mà ngay cả trên tay Uyển Uyển với Huyên Huyên cũng cầm cả đống đồ.

“Bà nội, cô, chú, dì,....” Lưu Vãn Chiếu hướng tới từng người chào hỏi.

Sau khi chào hỏi qua lại, lúc này mới dẫn Lưu Vãn Chiếu vào trong nhà.

Hai đứa nhóc tự nhiên cũng đi theo phía sau.

“Hai người các em không trở về à?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Chúng em muốn chơi cùng với Đào Tử.” Huyên Huyên nói.

“Vậy các em đã nói với ba mẹ mình chưa?” Hà Tứ Hải lại hỏi.

“Đều đã nói với bọn họ rồi, buổi tối lại đưa mấy đứa nhỏ về sau.” Lưu Vãn Chiếu ở phía trước sau khi nghe thì quay đầu lại nói.

“Vậy được, các em đi chơi cùng với Đào Tử đi.”

“Buổi tối chung ta đốt pháo hoa, ông nội mua rất nhiều pháo nha.” Đào Tử lôi kéo Huyên Huyên với Uyển Uyển vui vẻ nói.

Hợp Châu cấm đốt pháo hoa, ở nông thôn mặc dù cũng có lệnh cấm, nhưng không có nghiêm khắc như ở trên thành phố, với lại cũng không có ai quan tâm đến.

“Bà nội, đây là quà con chọn cho bà ạ, bà xem thử có thích hay không ạ, không thích thì con lại đổi cho bà…”

“Chú, đây là ba con mua, chú xem một chú thử có thích hay không…”

“Cô, đây là mẹ con mua…”

“Bác cả….”

“Bác gái cả…”

Mọi người đều có quà, bao gồm cả Trương Lộc.

“Em làm sao vậy, nhìn bộ dáng em hình như không được vui cho lắm.” Lưu Vãn Chiếu kỳ quái hỏi.

“Chị Vãn Vãn, đều là do Tiểu Chu, hắn lừa người, hắn nói hắn không biết chơi mạt chược, haizz…. hắn đem tiền của em thắng sạch rồi.” Trương Lộc oan ức nói.

“Tôi thật sự không biết chơi mạt chược, chỉ có điều may mắn, tất cả đều là tự mò đấy.” Hà Tử Hải nhún vai một cái nói.

“Nào có ai như em, bẫy người khác, bắt nạt người, em nhất định là đã sử dụng pháp thuật rồi.”

Đừng nói Trương Lộc không tin, ngay cả bà nội cũng không tin.

Nhưng mà Hà Tứ Hải biểu thị rất oan uổng, hắn thật sự tất cả đều dựa vào vận may, chỉ có điều là trong lòng đang ôm Đào Tử thôi.

“Được rồi, đừng buồn, chị cho em một phong bao lì xì lớn.” Lưu Vãn Chiếu lấy ra một phong bao lì xì đưa cho cô.

“Cảm ơn chị Vãn Vãn.” Trương Lộc cũng không khách khí mà nhận lấy, thậm chí còn miệng đếm tiền bên trong, khá lắm, tiền thua đã trở về rồi.

Ôn Nhã ở bên cạnh trực tiếp che mặt, thực sự là quá mất mặt mà, cô gái này một chút dáng vẻ của người lớn cũng không có.

“A, còn cái này cho em.” Lưu Vãn Chiếu lại lấy ra một hộp quà lớn đưa cho cô.

“Oa, nguyên bộ hộp quà trang điểm, cảm ơn chị Vãn Vãn.” Trương Lộc ôm Lưu Vãn Chiếu một cái, cô vui muốn điên luôn rồi.

Sau đó nhìn thấy Hà Tứ Hải đứng ở bên cạnh, nhớ tới ngày hôm đó lúc Đào Tử chơi mỹ phẩm của cô có nói, có chút hiểu ra, nhất định là Hà Tứ Hải đã nói với Lưu Vãn Chiếu.

“Đến, chúng ta cũng ôm một cái đi.” Trương Lộc giang hai cánh ta ra muốn ôm Hà Tứ Hải một cái.

“Đi ra.” Hà Tứ Hải trực tiếp đem đầu của cô đẩy ra, vẻ mặt ghét bỏ.

“Không ôm thì thôi.” Hiện tại cô đang rất vui nên sẽ không tính toán với Hà Tứ Hải.

Cúi đầu đánh giá hộp quà quần áo trong tay, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc, nhãn hiệu này cô có biết đến.

“Chị Vãn Vãn, cái này cũng quá mắc đi, e là không thích hợp, chị giữ lại dùng đi.” Trương Lộc không dám nhận đem hộp quà chuyển trả lại.

“Được rồi, chị cũng có rồi, lại nói cũng đã mua rồi, không cần chẳng phải là lãng phí sao.” Lưu Vãn Chiếu mỉm cười đem nó đẩy về.

“Nhưng mà…” Trương Lộc còn muốn nói.

“Cho cô thì cầm đi, làm gì mà nói nhảm nhiều như vậy.” Hà Tứ Hải ở bên cạnh đánh gãy lời cô nói.

“Tôi là chị của cậu đấy.” Trương Lộc bất mãn mà dẩu miệng.

Sau đó quay đầu hướng về Lưu Vãn Chiếu cáo trạng nói: “Chị nhìn hắn đi, chị phải quản hắn lại, chỉ toàn bắt nạt em thôi.”

“Con nha, vụng trộm vui đi.” Ôn Nhã đưa tay ở trên lưng cô vỗ một cái.

Trên thực tế bà đối với biểu hiện của con gái mình rất không vừa ý.

“Đến đây, bác cả lì xì cho con.” Ôn Nhã lấy ra một phong bao lì xì đưa cho Lưu Vãn Chiếu.

Ý nghĩa chân chính trên hồng bao lớn, loại cực lớn.

Sau đó bà nội, Trương Hải Quân, Trương Lục Quân, Dương Bội Lan đều lấy bao lì xì nhét vào trong tay Lưu Vãn Chiếu.

“Bà nội không có tiền gì nhiều, nên cho ít nhất.” Bà nội cười ha hả nói.

“Bà nội, đừng nói như vậy, năm mới lì xì, ngụ ý mới là quan trọng nhất, bao nhiêu cũng không sao.” Lưu Vãn Chiếu cười nói.

“Thực sự là một đứa trẻ tốt, thật biết nói chuyện.” Bà nội vui vẻ nói.

“Huyên Huyên, Uyển Uyển, đừng chơi nữa, nhanh tới chỗ bà này, bà lì xì cho các con….”

“Hiahiahia… bà cố, chúc mừng năm mới.”

“Chúc phát tài, lì xì đem ra.”

Hai đứa nhỏ nghe thấy có lì xì, lập tức chạy tới.

Bà nội cảm thấy năm nay đúng là một năm rất tốt đẹp, bà rất vui vẻ, hi vọng năm sau vẫn sẽ như thế này, bà đã thấy đủ rồi.

“Vãn Chiếu đến rồi, chúng ta ăn cơm thôi.” Trương Lục Quân nói.

“Đúng, ăn cơm, ăn cơm.” Bà nội mỉm cười nói.

Hai cha con Nghiêm Chấn Hưng cuối cùng cũng không có đến, đặc biệt biết Lưu Vãn Chiếu sẽ tới cửa, cho nên liền từ chối qua.

Bọn họ nhất quyết không qua, Trương Lục Quân cũng không miễn cưỡng nữa.

“Tứ Hải, đi đốt pháo đi.” Bà nội nói với Hà Tứ Hải.

Ở nông thôn, việc này vẫn là phải để đàn ông đến làm, đặc biệt là trưởng tử trưởng tôn, cũng có ngụ ý gần giống với dán câu đối vậy.

Pháo năm nay, Trương Lục Quân cũng đặc biệt mua rất nhiều, đã đặt ở cửa từ lâu.

Ba đứa nhỏ vừa nghe thấy đốt pháo, ngay lập tức chạy theo phía sau mông Hà Tứ Hải.

Lưu Vãn Chiếu không an tâm, vội vàng đuổi theo, Trương Lộc thấy vậy đương nhiên cũng đi theo.

Pháo đương nhiên không phải đốt ở trong sân nhà mình, mà là đốt ở cửa sát đường, bởi vì ăn tết, trên đường sớm đã không còn quầy hàng, vắng ngắt.

Nhưng trên mặt đất pháo giấy rớt đầy, trong không khí đều tràn ngập mùi thuốc nổ.

Muốn đốt pháo có hai loại, một loại là pháo hình bánh, tên gọi là mặt đất đỏ, rất hình tượng, Trương Lục Quân mua chính là loại cực lớn, có 12 vang.

Một loại khác là tổ hợp pháo hoa, tên gọi là phú quý cả sảnh đường, loại pháo này sau khi đốt sẽ phát ra một tiếng rít chói tai, sau đó nổ tung ở trên không trung, Trương Lục Quân mua chính là 64 vang.

Chuyện tốt thành đôi, vì thế Mặt Đất Đỏ phải đốt hai cái, phú quý cả sảnh đường cũng phải đốt hai cái.

“Cẩn thận một chút.” Lưu Vãn Chiếu đứng ở cửa, không yên tâm dặn dò một chút.

Hà Tứ Hải nghe vậy quay đầu lại, cười nói: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”

Sau đó khom lưng đốt pháo hoa trúc ở cửa trải ra.

Ở trong tiếng bùm bùm, là tiếng thét chói tai của mấy đứa nhỏ, bên trong lượn lờ khói thuốc…

Ăn tết rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment