Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 828 - Chương 828: Tuyền Thành Dương Gia.

Chương 828: Tuyền Thành Dương Gia. Chương 828: Tuyền Thành Dương Gia.

"Con muốn ăn cái này..."

"Em muốn ăn cái kia..."

"Em muốn ăn , a ô, a ô..., thật nhiều món ăn ngon nha!"

...

Bữa cơm tất niên vừa mới bắt đầu, bọn nhóc đã không thể chờ đợi được nữa mà bắt đầu ồn ào.

"Đừng vội, đừng vội, đều là của các cháu, ngày hôm nay là ăn tết, chúng ta cùng nhau nâng ly uống một chén có được hay không?" Bà nội đề nghị.

"Được."ⅹ3

Ba đứa nhóc lớn tiếng nhất đáp lại.

Các nàng rất thích chạm cốc, thích học dáng vẻ cụng ly của người lớn.

"Chúc mọi người năm mới vui vẻ!" Bà nội nói.

"Năm mới vui vẻ nha!" Mọi người dồn dập nói.

Nương theo tiếng chúc phúc và tiếng pháo ngoài phòng, cả nhà vui cười...

Ăn xong cơm tất niên, hai đứa nhóc cũng không vội về nhà. Các nàng còn muốn chơi cùng Đào Tử, mặt khác các nàng còn chờ Hà Tứ Hải đốt pháo hoa vào buổi tối cho các nàng xem.

Nhưng mà, không đợi Hà Tứ Hải đốt pháo hoa cho ba đứa nhóc, Dương Bội Lan đã cầm điện thoại di động tìm tới hắn.

"Mẹ, có chuyện gì không?" Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút hỏi.

Hắn hỏi như vậy, là bởi vì Dương Bội Lan một bộ dạng muốn nói lại thôi, mặt đầy thấp thỏm.

"Ngày hôm nay là tết, mẹ nghĩ... mẹ muốn gọi điện thoại cho người nhà." Dương Bội Lan nghe vậy ấp a ấp úng nói.

Đối với Dương Bội Lan mà nói, mặc dù con trai nói tha thứ cho nàng, không trách nàng nữa, thế nhưng Dương Bội Lan vẫn không thể tha thứ cho bản thân nàng. Cho nên, bất luận là ở cùng con trai hay là nói chuyện, nàng đều luôn dè dặt, chỉ lo sẽ khiến cho con trai không cao hứng.

Trên thực tế, Dương Bội Lan thực ra có thể cảm giác được tuy rằng ngoài miệng Hà Tứ Hải nói tha thứ cho nàng, thực ra trong lòng vẫn còn tồn tại ngăn cách đối với nàng.

Hà Tứ Hải trở về mấy lần, nói chuyện với nàng là ít nhất, cho dù nói chuyện, cũng có một loại cảm giác xa cách lờ mờ.

Nàng tuy rằng điên khùng nhiều năm như vậy, thế nhưng nàng hiện tại không ngốc nữa. Nàng có thể cảm nhận được, nhưng mà nàng không trách con trai, cũng không có tư cách đi trách con trai, bởi vì đều là nàng sai.

Chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy con trai, biết hắn sống tốt, nàng cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Thấy Hà Tứ Hải không nói chuyện, vẻ mặt của Dương Bội Lan có chút âm u, thế nhưng nàng rất nhanh đã che giấu nó đi, sau đó nở nụ cười nói: "Con mang bọn nhỏ đi đốt pháo hoa đi, năm nay ba con mua rất nhiều pháo hoa, khi con còn bé..."

"Mẹ gọi đi!" Hà Tứ Hải đánh gãy lời nàng.

"Cái gì?" Dương Bội Lan nhất thời còn không kịp phản ứng lại.

"Con nói mẹ gọi đi, ông ngoại bà ngoại những năm này có khỏe không?" Hà Tứ Hải nhẹ giọng hỏi.

"Rất tốt, bọn họ đều rất tốt." Dương Bội Lan nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên vui mừng.

"Thật sao?" Hà Tứ Hải nhìn vào mắt của nàng, hỏi.

Sau khi Hà Tứ Hải trở lại, chưa từng hỏi qua chuyện của ông bà ngoại với mấy người Trương Lục Quân. Mà chuyện Hà Tứ Hải đi lạc cũng có một ít quan hệ với bọn họ, cho nên cũng không ai nhắc tới, phảng phất như bọn họ không tồn tại.

Thế nhưng lần đầu trở về, hắn đã hỏi qua bà nội, Dương Bội Lan bệnh thành như vậy, bên phía Tuyền Thành không quan tâm sao?

Bà nội nói, cậu cả phải chăm sóc người già còn phải chăm sóc con cái, căn bản không thừa bao nhiêu tinh lực để tới chăm sóc Dương Bội Lan, nghe giọng điệu thì thân thể của hai ông bà hẳn là cũng không quá tốt.

Quả nhiên sau khi Hà Tứ Hải truy hỏi, Dương Bội Lan lúc này mới nói: "Không tốt lắm."

"Làm sao rồi?" Hà Tứ Hải bình tĩnh hỏi.

"Ông ngoại con có bệnh tiểu đường, uống thuốc nhiều năm, thân thể bà ngoại con không được tốt, cộng với việc lớn tuổi, tuy rằng không có bệnh nặng, nhưng bệnh nhỏ lại không ngừng, trên căn bản một năm thì có hơn nửa năm đều ở bệnh viện. Cậu và mợ cả của con mấy năm trước cũng đã nghỉ làm rồi..."

Dương Bội Lan nói xong, trong mắt là ưu sầu không thể nói hết. Mấy năm này nàng điên điên khùng khùng, đừng nói là giúp đỡ, không liên lụy bọn họ đã xem như là rất tốt rồi.

Tám năm trước, cậu cả còn mang ông ngoại bà ngoại đến thăm Dương Bội Lan, khi đó thân thể của ông ngoại bà ngoại còn khá tốt. Nhưng cho dù như vậy thì sau khi bà ngoại trở về vẫn là bệnh nặng một trận.

Đây cũng là lần gặp gỡ gần nhất của bọn họ, cộng với tuổi tác dần lớn hơn, sợ là đây cũng là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ!

Trong lòng của ông ngoại bà ngoại cũng nắm chắc, cho nên càng là khổ sở. Bọn họ rất yêu Dương Bội Lan, nếu không vào niên đại đó, có thể cung cấp cho một cô gái như nàng học đại học, thậm chí gả xa đến Giang Hữu, cũng không có bao nhiêu phản đối, có thể thấy rõ sự yêu chiều của bọn họ đối với nàng.

Nhưng lại không nghĩ rằng lại biến thành dáng dấp này.

Cho nên bọn họ mới không ngại vạn dặm đi tới Giang Hữu.

Cũng may tuy con gái điên khùng, thế nhưng con rể vẫn chăm sóc nàng rất tốt. Đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho bọn họ tương đối vui mừng.

Nhưng mà từ đó về sau liên hệ giữa hai nhà cũng từ từ ít đi, ngoại trừ mỗi cuối năm gọi điện thoại thăm hỏi một tiếng, trên căn bản đã không có lui tới gì nữa.

"Mẹ muốn con làm thế nào?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Ông ngoại bà ngoại con... Nghe nói... Nghe nói con trở về rồi, bọn họ... Bọn họ muốn gặp con." Dương Bội Lan nhìn mặt Hà Tứ Hải, có chút thấp thỏm nói.

Trên thực tế Hà Tứ Hải không có ấn tượng gì đối với ông bà ngoại, một mặt là bởi vì đi lạc lúc còn quá nhỏ, ở một phương diện khác là bởi vì khoảng cách quá xa, cũng không gặp nhau được mấy lần.

Thế nhưng Hà Tứ Hải vẫn gật đầu một cái.

Dương Bội Lan nghe vậy, khắp gương mặt đều là ánh sáng vui sướng, sau đó bấm trên gọi video.

Trên thực tế Hà Tứ Hải sớm đã biết việc này, bởi vì hôm trở về bà nội đã nói với hắn.

Hi vọng hắn có thể thỏa mãn nguyện vọng năm mới của mẹ mình!

Mặt khác lại nói rất nhiều chuyện về ông ngoại bà ngoại, bọn họ cũng rất khổ tâm khi gả con gái xa như vậy.

"Đại ca, chúc mừng năm mới, đã ăn cơm tất niên hay chưa?" Video vừa mới được nhận, Dương Bội Lan đã vội vàng hỏi.

Đầu bên kia điện thoại xuất hiện một người trung niên tóc thưa thớt, giữa gương mặt còn có chút tương tự với Dương Bội Lan.

"Vẫn còn chưa, anh cũng đang chuẩn bị gọi điện thoại cho em, Tiểu Lan, em gần đây vẫn tốt chứ?"

"Em rất tốt, ba và mẹ đâu..."

Hai người nói chuyện với nhau, thăm hỏi tình hình gần đây.

Sau đó trong màn ảnh lại xuất hiện hai ông bà cụ.

Dương Bội Lan chuyển ánh mắt về phía Hà Tứ Hải, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.

"Đưa điện thoại di động cho con đi." Hà Tứ Hải nói.

Hà Tứ Hải nhận điện thoại di động, lộ ra một nụ cười, nói với ba người trong màn ảnh: "Ông ngoại bà ngoại, cậu cả, chúc mừng năm mới!"

Dương Bội Lan với vẻ mặt đầy chờ mong bên cạnh thở phào một cái.

"Chúc mừng năm mới, tiểu Chu đều lớn như vậy rồi, ai, đã nhiều năm rồi không thấy cháu, rảnh rỗi thì đến Tuyền Thành chơi..."

Ba người mồm năm miệng mười nói chuyện một gồi.

Có người bảo hắn đến Tuyền Thành chơi.

Có người khen hắn đẹp trai.

Có người biểu đạt sự nhớ mong.

Còn có người giải thích cho Dương Bội Lan, bảo hắn không nên trách mẹ của hắn...

Hà Tứ Hải mỉm cười đáp lại từng người bọn họ.

Sau đó trả điện thoại di động lại Dương Bội Lan.

Dương Bội Lan lại nói chuyện vài câu với anh cả, lúc này mới cúp điện thoại.

Sau đó kinh ngạc mà nhìn về phía Hà Tứ Hải đang mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài, thở dài thật sâu.

Không phải là bởi vì thái độ của Hà Tứ Hải vừa nãy không được, mà là bởi vì thái độ quá tốt, nhưng mà người trong nhà, thái độ như vậy, liền...

"Không có chuyện gì, thời gian còn dài, cứ từ từ đi!" Đúng lúc này, một giọng nói an ủi vang lên.

Dương Bội Lan quay đầu lại, Trương Lục Quân chẳng biết đã yên lặng mà đứng ở sau lưng nàng từ lúc nào.

Dương Bội Lan nở nụ cười.

Sau đó nói: "Đại ca nói tết năm nay tiểu Dũng phải trực ban, sau mùng tám sẽ có thời gian đến thăm em."

Trương Lục Quân nhìn vào mắt của nàng, yên lặng gật gật đầu.

Dương Bội Lan cúi đầu.

"Chờ qua tết, anh đưa em về nhà thăm ba mẹ một chuyến." Trương Lục Quân lại nói.

"Rất... Rất phiền phức." Dương Bội Lan chán nản nói.

"Không phiền phức." Trương Lục Quân đưa tay nắm lấy tay của nàng.

Dương Bội Lan ngẩng đầu lên, nở nụ cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment