Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 829 - Chương 829: Chơi Lớn Rồi.

Chương 829: Chơi Lớn Rồi. Chương 829: Chơi Lớn Rồi.

"Ba ba, ba ba, rất nguy hiểm, ba phải cẩn thận một chút nha." Đào Tử nằm nhoài trên cửa, cong cái mông nhỏ lên, không quên dặn dò.

"Biết rồi, không có chuyện gì." Hà Tứ Hải nói xong, hút cây pháo trong tay một cái, để nó bốc cháy lên.

Hắn đương nhiên là không hút thuốc, thế nhưng vì châm ngòi pháo hoa, cho nên mới hút một cái.

Lưu Vãn Chiếu vẫn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ hút thuốc của Hà Tứ Hải, cảm thấy cực kỳ đẹp trai.

Gương mặt tràn ngập nam tính, khí chất thần bí lượn lờ trong khói mù, có vẻ càng thêm mị lực, nàng theo bản năng mà nắm chặt tay.

"Ông chủ, ông chủ, hút thuốc không tốt nha." Huyên Huyên xoa eo, bày ra dáng vẻ bà quản gia.

"Biết rồi, anh là vì đốt pháo hoa, em có muốn đốt cùng anh không?"

Huyên Huyên nghe vậy lập tức trốn ra phía sau Đào Tử, thiếu chút nữa là đã kéo quần của Đào Tử xuống.

Huyên Huyên chạy, chỉ còn dư lại Uyển Uyển đang đần độn mà đứng ở trước mặt Hà Tứ Hải.

Nàng ngước đầu, nhìn Hà Tứ Hải phun ra sương mù, dường như muốn nhảy lên nắm một cái.

Sau đó nàng đối mắt với Hà Tứ Hải.

"Hi hi..."

"Nha đầu ngốc, cười cái gì đó? Em muốn cùng đốt pháo hoa với anh sao?" Hà Tứ Hải đưa tay khẽ gõ một cái ở trên đầu của nàng.

Cô nhóc ôm đầu nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt không rõ.

Mắt to chớp chớp, đáng yêu không nói nên lời, nhưng mà người có chút đần độn.

"Uyển Uyển, nhanh tới đây một chút." Đào Tử vừa kéo quần vừa lớn tiếng nói, Uyển Uyển lúc này mới vội vàng chạy tới.

"Nếu như em sợ thì cũng vào bên trong đi thôi." Hà Tứ Hải quay sang nói với Lưu Vãn Chiếu bên cạnh.

"Em lại không phải trẻ con, đốt nhanh lên một chút đi, đừng lãng phí thời gian." Lưu Vãn Chiếu ngước cổ, kiêu ngạo mà nói.

Hà Tứ Hải khẽ cười cười, khom lưng đốt pháo hoa dưới chân.

Sau khi ngòi được châm lửa, Lưu Vãn Chiếu lập tức trốn đến phía sau Hà Tứ Hải, kề sát hắn.

"Em không phải nói em không sợ sao?"

"Em là sợ anh sẽ sợ."

"Có đúng không? Vậy thì đúng là phải cảm ơn em rồi!"

"Không cần khách sáo." Lưu Vãn Chiếu ôm eo hắn, kề sát ở trên lưng của hắn.

Trương Lộc ở bên cạnh lặng lẽ bĩu môi, mới ăn tết xong đã phải ăn thức ăn cho chó rồi.

Theo lời nói của bọn họ, pháo hoa tỏa ra trên không trung.

Phía sau truyền đến tiếng hoan hô của bọn họ.

Vì có thể nhìn càng rõ ràng hơn, các nàng chạy ra từ sau cửa, trốn sau lưng Lưu Vãn Chiếu. Người này nối tiếp người kia, giống như là một đoàn xe lửa nhỏ.

"Hi hi... Thật là đẹp nha, về nhà chị cũng bảo ba đốt cho chị." Uyển Uyển ngước cổ, vui vẻ nói.

"Không được đâu, không được đâu, Hợp Châu không cho đốt pháo hoa!" Huyên Huyên lập tức nói.

"Ô? Vì sao lại không cho đốt? Ai không cho đốt?" Uyển Uyển tò mò hỏi.

Huyên Huyên lắc lắc đầu biểu thị em là trẻ con làm sao mà biết được?

"Là quốc gia không cho đốt, bởi vì ô nhiễm môi trường." Lưu Vãn Chiếu nghe thấy thì quay đầu lại giải thích một câu.

"Quốc gia?" Uyển Uyển gãi gãi đầu, không biết rõ quốc gia là có ý gì, tại sao lại không cho đốt pháo hoa, pháo hoa đẹp như này cơ mà!

"Khà khà, em có biện pháp, em có thể đốt!" Huyên Huyên đắc ý cười trộm.

"Biện pháp gì?" Đào Tử tò mò hỏi.

"Khà khà, chị có thể thả đèn lồng nhỏ của chị, quốc gia nói không cho đốt pháo hoa, lại không nói không cho thả đèn lồng." Huyên Huyên đắc ý nói.

Nếu như nói Hà Tứ Hải đốt đèn Dẫn Hồn thuần dương, có thể chuyển linh hồn thành người, như vậy Huyên Huyên tự đốt đèn Dẫn Hồn sẽ thuộc âm, có tác dụng chỉ dẫn linh hồn, phàm là linh hồn nhìn thấy ánh đèn thì đều sẽ ảnh hưởng chỉ dẫn.

Hà Tứ Hải vừa vặn đi đốt pháo hoa mới cho nên không nghe thấy câu nói này, nếu không...

"Thật sao? Vậy chúng ta trở về thả đi." Uyển Uyển hưng phấn nói.

Huyên Huyên cũng vui vẻ gật gật đầu.

"Còn cầm pháo hoa trong tay, các em có muốn chơi hay không?" Hà Tứ Hải quay đầu lại hỏi.

Ba đứa nhóc đương nhiên là không nhanh không chậm mà gật gật đầu.

Huyên Huyên và Uyển Uyển chơi đến gần mười giờ, sau khi nghe Hà Tứ Hải giục mới lưu luyến không rời mà trở về nhà.

Về phần Lưu Vãn Chiếu sẽ ở lại chỗ này, mùng 8 lại trở về.

"Hi hi... Chúng con đã về rồi!" Uyển Uyển nắm tay Huyên Huyên xuất hiện ở trong phòng khách.

Mọi người trong phòng khách đều còn chưa ngủ, tất cả đều ngồi xem Xuân Vãn, ngoại trừ hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân và Lâm Trạch Vũ thì cậu mợ Uyển Uyển cũng ở đây.

"Trở về rồi sao, chơi vui không?" Chu Ngọc Quyên đứng dậy hỏi.

"Rất vui, chúng con còn được xem pháo hoa nữa nha!" Uyển Uyển lập tức nói.

"Còn có đồ ăn ngon!" Huyên Huyên nói, ánh mắt lại nhìn về phía bàn trà trước tivi, phía trên có rất nhiều đồ ăn.

"Cháu muốn ăn sao?" Chu Ngọc Quyên hỏi.

Huyên Huyên đương nhiên là không chút khách sáo mà gật gật đầu.

"Muốn ăn cái gì thì cháu cứ lấy, sau đó dì đưa cháu về nhà." Chu Ngọc Quyên nói.

"Hi hi... Mẹ mẹ, cái này cho mẹ." Uyển Uyển móc móc cái túi nhỏ, móc ra một xấp hồng bao.

"Nhiều như vậy sao?" Chu Ngọc Quyên kinh ngạc nói.

"Có bà cố cho, có ông chủ cho, còn có dì Lưu, chị tiểu Lộc..." Uyển Uyển tách đầu ngón tay ra lần lượt đếm, thực sự là quá nhiều.

Các nàng bên này đang nói chuyện, bên kia mấy người Lâm Kiến Xuân cũng đang lì xì cho Huyên Huyên.

Huyên Huyên mở túi áo của mình ra thật lớn, ra hiệu cho bọn họ thả vào trong, ánh mắt lại chuyên chú nhìn về phía bàn trà, tìm kiếm món mình muốn ăn.

"Chọn xong chưa, chọn xong thì dì đưa cháu trở về." Chu Ngọc Quyên đi tới, nói.

"Được rồi." Huyên Huyên gật đầu liên tục, một tay nàng cầm nho khô, một tay cầm mấy cái bánh sữa.

Đáng tiếc tay nàng quá nhỏ, cho dù có cố gắng mở to cũng không cầm được bao nhiêu.

Chu Ngọc Quyên muốn bỏ một ít vào trong túi tiền của nàng, lại phát hiện bên trong đều là hồng bao, cũng chỉ có thể coi như thôi.

"Đi thôi." Chu Ngọc Quyên nói.

Đúng lúc này, Uyển Uyển đột nhiên chạy lên, lặng lẽ nói câu gì đó ở bên tai Huyên Huyên bên.

Huyên Huyên hưng phấn gật đầu liên tục.

"Nói cái gì thế?" Chu Ngọc Quyên tò mò hỏi.

"Hi hi... bí mật của trẻ nhỏ nha!" Uyển Uyển đắc ý nói.

"Mẹ cũng không thể nói sao?" Chu Ngọc Quyên sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nói.

"Mẹ không phải là trẻ con nha!" Uyển Uyển nói.

"Được rồi, vậy mẹ sẽ không hỏi nữa, đưa Huyên Huyên trở lại trước." Chu Ngọc Quyên nói.

Bởi vì ăn tết, mọi người đi ngủ rất trễ, nhưng mà dù sao cũng phải đi ngủ.

Nhưng mà vào lúc trời tối người yên, trong hành lang lặng lẽ lại xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ.

Không bao lâu sau, một thân ảnh nho nhỏ khác cũng xuất hiện trong hành lang.

"Hi hi..."

Uyển Uyển còn chưa cười xong, đã bị Huyên Huyên "pia~" che miệng lại, ngăn trở lại.

"Không được cho quốc gia phát hiện." Huyên Huyên đè thấp tiếng nói.

Hai đứa nhóc lén lút bò lên vào thời gian muộn như vậy là chuẩn bị đi thả đèn.

Việc này không thể để cho quốc gia biết, nếu không sẽ không cho thả.

Uyển Uyển vội vàng gật gật đầu, sau đó dắt Huyên Huyên đi đến bờ cát bên bờ hồ Kim Hoa.

Buổi tối, bên hồ Kim Hoa không có bất kỳ ai, bởi vì tết xuân, đèn bên hồ đều được bật, ánh vào hồ nước lóe lên ánh sáng đủ mọi màu sắc.

"Thật là đẹp nha!" Uyển Uyển vui mừng nói.

"Nhìn em, lập tức sẽ càng xinh đẹp." Huyên Huyên sờ sờ phía sau mông, lấy đèn lồng nhỏ của nàng ra.

Sau đó nàng đưa tay đốt, gỡ cần xuống rồi giơ đèn lồng nhỏ lên.

Đèn lồng chậm rãi trôi lên phía không trung, trôi về mặt hồ.

Đèn Dẫn Hồn chia ra làm hai, hai phân thành bốn, rất nhanh che kín mặt hồ, phản chiếu ở trong hồ nước.

"Oa, thật là đẹp, Huyên Huyên, em thật là lợi hại." Uyển Uyển hưng phấn nhảy nhót tại chỗ.

"Hừ, đó là đương nhiên." Huyên Huyên ngước cổ, dương dương tự đắc, nàng chính là không hề có một chút kiêu ngạo nào.

Thế nhưng rất nhanh, trên mặt hồ Kim Hoa xuất hiện bóng "Người" lít nha lít nhít, bọn họ dùng ánh thăm thẳm nhìn về phía hai người bọn họ, có không rõ, có sửng sốt, có mờ mịt...

Hai đứa nhóc ôm cùng nhau run lẩy bẩy, xảy ra chuyện lớn rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment