Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 830 - Chương 830: Câu Chuyện.

Chương 830: Câu Chuyện. Chương 830: Câu Chuyện.

Bởi vì biết Hà Tứ Hải trở về, Dương Bội Lan đã chuẩn bị ruột chăn, vỏ chăn mới… cho Hà Tứ Hải từ sớm.

Vì sợ mới không vệ sinh, ngủ không dễ chịu, Dương Bội Lan đã giặt rồi phơi qua.

Thậm chí còn lắp điều hòa trong phòng.

Trước đó, Hà Tứ Hải ngủ cùng Đào Tử, tối hôm nay Lưu Vãn Chiếu ngủ lại, đương nhiên cũng ngủ cùng với bọn họ rồi.

Lẽ ra nhà gái đến nhà trai, bình thường sẽ không ngủ chung một giường.

Thế nhưng Lưu Vãn Chiếu không phải lần đầu tiên đến, mặt khác mọi người đều tán đồng đối với nàng, căn bản không coi nàng là người ngoài, cho nên cũng không chú ý nhiều như vậy.

Đào Tử tắm xong, ăn mặc một bộ áo ngủ tạo hình Hamster, ôm heo vàng lớn ngồi ở trên giường.

Nàng tiến đầu đến gần khe hở trên lưng con heo rồi nhìn vào trong.

"Con không ngủ, đang làm gì thế?" Hà Tứ Hải thấy dáng vẻ này của nàng đáng yêu thế là hỏi.

Bộ áo ngủ này là Lưu Vãn Chiếu mua cho nàng, ngoại trừ một bộ quần áo ra còn có một đôi dép Hamster, là một bộ.

Bộ đồ này vô cùng thích hợp với trẻ nhỏ, sau khi mặc vào thật sự giống như là một Hamster nhỏ vừa dễ thương vừa đáng yêu.

"Con muốn nhìn một chút xem có bao nhiêu tiền." Đào Tử ngẩng đầu lên, nói.

"Có gì đáng xem, không quản có bao nhiêu thì đều ở trong bụng heo cả." Hà Tứ Hải đưa tay cầm heo vàng lớn của nàng tới, đặt ở trên bàn bên cạnh.

"Nếu như bị kẻ trộm trộm đi thì phải làm sao bây giờ?" Đào Tử có chút lo lắng nói.

"Yên tâm đi, sẽ không bị trộm đi, lại nói, ăn tết rồi, kẻ trộm cũng phải nghỉ ngơi."

"Cũng không chắc, có một kẻ trộm cần cù sẽ trộm nó đi." Đào Tử nói năng hùng hồn.

"Vậy lúc con ngủ thì phải làm sao bây giờ? Nếu không tối hôm nay con đừng ngủ nữa, canh giữ nó đi." Hà Tứ Hải ôm heo vàng trở về một lần nữa rồi nhét vào trong ngực của nàng.

Nhìn heo vàng lớn tròn vo trong lồng ngực, Đào Tử bắt đầu do dự.

"Ba ba trông giúp con, không được cho kẻ trộm trộm đi nha." Đào Tử nói.

"Tại sao ba phải trông giúp con? Ba buồn ngủ." Hà Tứ Hải nghiêng người một cái rồi nói.

"Hừ, đây là dùng cho ba cưới vợ, bị kẻ trộm trộm đi rồi thì ba sẽ không có vợ nữa.” Đào Tử đứng lên, xoa eo hầm hừ nói.

"Không có vợ gì?" Lưu Vãn Chiếu lau mái tóc ướt nhẹp, đi tới từ ngoài cửa.

"Không có gì."

Hà Tứ Hải đưa tay kéo nàng qua, để cho nàng ngồi xuống rồi cầm lấy máy sấy trên bàn sấy tóc cho nàng.

"Có cái gì, có kẻ trộm muốn trộm heo vàng lớn của cháu." Đào Tử lập tức phản bác.

"Kẻ trộm?"

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy, kinh ngạc quay đầu lại, nhưng lại lập tức bị Hà Tứ Hải quay lại.

"Đừng nhúc nhích."

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy, ngoan ngoãn ngồi im.

Nhưng nàng vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe Đào Tử nói lung tung về kẻ trộm thật là lợi hại, trộm mất tiền nàng cho ba cưới vợ, không có tiền thì ba sẽ không có vợ rồi...

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì cười ha ha.

Sau đó nói: "Yên tâm đi, dù ba cháu không có tiền thì dì cũng sẽ làm vợ hắn."

Nói xong còn muốn ngẩng đầu nhìn xem phản ứng của Hà Tứ Hải.

"Cúi đầu."

Hà Tứ Hải đưa tay đè đầu nàng xuống.

"Ồ."

Lưu Vãn Chiếu bất mãn mà dẩu miệng.

"Không cho phép bắt nạt dì Lưu, nếu không ba sẽ không có vợ đâu." Đào Tử nắm chặt quả đấm nhỏ, lớn tiếng nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì không ngừng cười, Hà Tứ Hải cũng không biết nên nói cái gì.

"Con vật nhỏ này, mấy câu này là học từ ai vậy?"

Hà Tứ Hải thả máy sấy xuống, vỗ nhẹ mấy cái ở trên cái mông nhỏ của nàng.

Nhưng mà nhóc con không sợ sệt một chút nào.

"Tự con nghĩ ra, con thông minh đúng không."

Nói xong nàng còn dương dương tự đắc, bày ra dáng vẻ mau khen con đi.

"Được rồi, biết con thông minh, nhanh ngủ đi, thời gian đã không còn sớm nữa, lại không ngủ thì sẽ biến thành đứa nhỏ ngốc đó."

Hà Tứ Hải đưa tay nhẹ nhàng đẩy một cái, nhóc con ngã xuống trên lớp chăn dày.

Đào Tử lăn ở trên chăn mấy vòng, lăn tới trên gối nhỏ của mình.

Sau đó giang hai cánh tay và chân ngắn nhỏ ra, trượt qua trượt lại ở trên giường mấy lần.

"Ba ba, con ngủ không được, ba kể chuyện xưa cho con đi." Đào Tử nói.

Nói xong vội vàng lại bổ sung: "Không cho phép kể chuyện lão hòa thượng và tiểu hòa thượng."

Nàng bị thiệt thòi, đương nhiên sẽ nhớ lâu.

"Được, vậy ba sẽ kể câu chuyện về ba ba và Đào Tử, có một ngày, một đứa nhỏ tên là Đào Tử muốn ba của nàng kể cho nàng một câu chuyện, thế là ba ba nói, có một ngày..."

Đào Tử: W( ̄_ ̄)W

"Ba ba chơi xấu." Đào Tử hầm hừ nói.

"Ba cũng không kể câu chuyện lão hòa thượng và tiểu hòa thượng, làm sao lại thành chơi xấu rồi?"

Đào Tử nghĩ cũng đúng, nhưng mà vẫn là rất tức giận.

Thế là nàng quay người lại, quay mông với Hà Tứ Hải.

"Con không để ý đến ba nữa." Nàng hầm hừ nói.

"Được rồi, anh đừng đùa Đào Tử nữa, để dì kể chuyện cho cháu nghe nha." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Sau đó không nghe thấy Đào Tử trả lời.

Nàng mới vừa muốn mở miệng gọi nàng, lại bị Hà Tứ Hải ngăn lại, sau đó nhẹ nhàng chỉ vào Đào Tử.

Lưu Vãn Chiếu lúc này mới chú ý tới, trong khoảnh khắc quay người lại, nhóc con vậy mà đã ngủ rồi.

Lưu Vãn Chiếu trố mắt ngoác mồm, tốc độ này cũng quá nhanh rồi, mới vừa rồi còn nói không ngủ được, đây là tắt máy cắt điện sao?

Hà Tứ Hải ôm heo lớn trên giường lên rồi đặt ở trên bàn rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng.

"Ngày hôm nay chơi quá vui, nàng đã sớm buồn ngủ." Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói với Lưu Vãn Chiếu.

"Vẫn là anh hiểu rõ nàng." Lưu Vãn Chiếu nói.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, thực ra buổi tối lúc ăn cơm tất niên, Đào Tử cũng đã bắt đầu có chút buồn ngủ, tinh thần có chút uể oải, chỉ có điều Huyên Huyên và Uyển Uyển đều ở đây nên nàng mới cố lên tinh thần mà thôi.

Sau đó đốt pháo hoa lại quá mức hưng phấn, cơn buồn ngủ tạm thời cũng qua rồi.

Mà hiện tại nằm ở trên giường nói không mệt, thực ra con mắt cũng đã nhỏ đi rất nhiều.

Trẻ nhỏ có lúc chính là đáng yêu như vậy.

"Em cũng không quá mệt."

Lưu Vãn Chiếu đặt cằm ở trên vai Hà Tứ Hải, sau đó ngồi lên trên đùi của hắn.

"Làm sao, em cũng muốn anh kể chuyện xưa cho em sao?"

Hà Tứ Hải đưa tay ôm eo của nàng.

Lưu Vãn Chiếu lập tức dán thân thể lên trước, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Em không muốn nghe kể chuyện, em muốn xảy ra một chút chuyện."

Bàn tay Hà Tứ Hải chuyển xuống, đặt ở trên mông nàng, ôm nàng vào trong ngực rồi đứng lên.

Sau đó...

"Ai nha, chị, chị đã lớn như vậy rồi, làm sao còn cần người ôm chứ, em cũng không cần người ôm nha." Một giọng nói đột nhiên vang lên ở trong phòng.

"Hi hi... em cũng không muốn ba mẹ ôm, ba mẹ rất khổ cực nha." Uyển Uyển nói.

Cả người Lưu Vãn Chiếu chớp mắt hoá đá, thậm chí quên mất chuyện đi xuống từ trên người Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải rất bình tĩnh mà xoay người rồi đặt Lưu Vãn Chiếu ngồi xuống nơi mép giường.

Sau đó kỳ quái hỏi: "Hai người các em muộn như vậy không ngủ, làm sao đột nhiên lại chạy tới đây rồi?"

"Hi hi..." Uyển Uyển nghe vậy há mồm muốn nói chuyện.

Huyên Huyên "pia~" một cái, che miệng của nàng lại.

Sau đó nhìn thấy Hà Tứ Hải nhìn chằm chằm nàng, nàng lúc này mới ngượng ngùng thu tay về, lui đến phía sau, cười cười nhìn Hà Tứ Hải với vẻ bất an.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hà Tứ Hải cau mày hỏi.

"Hi hi..." Uyển Uyển há mồm lại muốn nói.

"Uyển Uyển, để Huyên Huyên nói." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu lúc này đã phục hồi tinh thần lại, tuy rằng hai gò má đỏ chót, nhưng nhìn phản ứng của Huyên Huyên liền biết nàng nhất định đã phạm sai lầm rồi, lại không khỏi cảm thấy lo lắng.

"Huyên Huyên, đứa trẻ ngoan không nói dối, đã xảy ra chuyện gì nhanh thành thật nói ra."

"Ồ ~" Huyên Huyên nhìn nàng một cái, có chút oan ức. Nàng vốn không chuẩn bị nói dối, chỉ có điều là phản ứng theo bản năng sau khi phạm sai lầm mà thôi.

Thế là Huyên Huyên kể lại chuyện đã xảy ra cho Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nghe vậy lúc này mới có chút bừng tỉnh, xem ra mùa xuân này thật sự không được yên ổn rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment