"Ông chủ, xin lỗi." Huyên Huyên xẹp miệng nhỏ, buồn bã nói.
Nhìn dáng vẻ oan ức của nàng, Hà Tứ Hải cũng không biết làm sao để mở miệng trách cứ nữa, lại nói chuyện này cũng không phải nàng cố ý gây ra.
"Hi hi... Ông chủ, xin lỗi." Uyển Uyển cũng nói.
Khá lắm, đây gọi là xin lỗi sao? Cười đến vui vẻ như vậy, thật kiêu ngạo.
Huyên Huyên nói xin lỗi xong, liền cúi đầu, bày ra dáng vẻ nhận sai.
Uyển Uyển nói xin lỗi xong lại ngước cổ, nhìn Hà Tứ Hải, phảng phất như đang đợi hắn nói không sao cả.
"Được rồi, không sao cả, anh và các em cùng đi xem một chút đi." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu hai đứa nhóc.
"Hi hi..." Uyển Uyển vừa phát ra tiếng cười, vừa cọ cọ lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.
"Ông chủ, thật nhiều quỷ, thật là dọa người, em và Huyên Huyên đều sắp bị hù chết rồi."
Uyển Uyển ôm lấy bàn tay Hà Tứ Hải, bày ra dáng vẻ sợ sệt.
Huyên Huyên ở bên cạnh nghe vậy thì gật đầu liên tục, dọa chết trẻ nhỏ rồi.
"Hai người các em cũng là quỷ, các em sợ cái gì?" Hà Tứ Hải cảm thấy không còn gì để nói.
Ồ, đúng rồi? Hai đứa nhóc lúc này mới nhớ đến, các nàng cũng là quỷ, có cái gì mà phải sợ chứ.
Ừm ——
Vẫn là rất đáng sợ, thật nhiều quỷ nha.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó quay đầu lại dặn dò Lưu Vãn Chiếu một câu.
"Cẩn thận một chút." Lưu Vãn Chiếu có chút không yên tâm mà dặn dò.
"Yên tâm đi, không có chuyện gì, em chăm sóc cho Đào Tử, anh rất nhanh sẽ trở lại."
Hà Tứ Hải quay đầu lại nói một câu, sau đó biến mất ở trước mặt nàng.
Hà Tứ Hải và hai đứa xuất hiện tại bờ cát bên hồ Kim Hoa, có một số quỷ đã rời đi, thế nhưng phần lớn vẫn đang vây quanh ở dưới đèn Dẫn Hồn.
Bọn họ đang tò mò nghiên cứu quan sát xem đèn Dẫn Hồn rốt cuộc là cái gì, có một số quỷ thậm chí còn dùng tay thăm dò.
Nhưng mà làm thế nào cũng không chạm tới được, có một loại cảm giác gần ngay trước mắt, xa cuối chân trời, bất kể như thế nào, đều thiếu một chút khoảng cách, chính là chạm không tới.
Ánh đèn mà Huyên Huyên đốt là màu tím lam, tác dụng chính là chỉ đường cho vong hồn lưu lại nhân gian, người sẽ không nhìn thấy.
Đèn Dẫn Hồn được đốt sẽ giống như tháp hải đăng trong biển rộng, lúc tháp hải đăng được nâng lên càng cao, khoảng cách chiếu rọi sẽ càng xa.
Tất cả vong hồn lưu lại ở nhân gian sẽ tìm tới giống như ở trong biển rộng mênh mông, hướng về phương hướng của ánh sáng.
Đèn thăng của Huyên Huyên vẫn không tính là cao, cho nên quỷ hồn tìm tới đại đa số đều là vong hồn lưu lại ở Hợp Châu lâu dài, hoặc là bởi vì tết xuân mà trở lại Hợp Châu.
Bọn họ cũng là lần đầu gặp phải tình huống như vậy, túm năm tụm ba cùng nhau, đang nghị luận xem đèn lồng màu đỏ trên không trung là cái gì, bàn tán xem hai cô bé vừa mới biến mất rốt cuộc là ai.
"Tôi đã lưu lại ở nhân gian mấy chục năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy chiếc đèn lồng nào thần kỳ như vậy, nhìn qua, đúng là giống với pháp bảo trong truyền thuyết?" Quỷ nói chuyện chính là một vị lão nhân tóc bạc trắng.
"Pháp bảo? Vậy liệu rằng có thần tiên không? Lão đầu, ông đùa gì thế."
"Tôi thấy cũng không chắc, hai bé gái kia chắc không phải là người bình thường? Trong các ngươi có ai nhìn thấy rõ các nàng rời đi như thế nào không?"
"Đùa giỡn? Đã có quỷ, vì sao không thể có thần? Tôi thấy hai bé gái kia nói không chừng chính là tiểu thần tiên." Lại có người nói.
"Nhưng mà đèn lồng này rốt cuộc là bảo vật gì thế? Hơn nữa vì sao có nhiều như thế? Tất cả đều nổi ở đây?" Lại có người hỏi.
"Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây? Nhưng mà, nếu như thật sự có thần tiên thì thật giống như cũng không sai nha."
Mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu nghị luận, không ngừng có người đưa tay muốn lấy đèn lồng màu đỏ trên không trung xuống.
Dĩ nhiên là bảo vật, không quản nó có lợi ích gì, cầm vào tay trước rồi lại nói.
Vong hồn tụ tập ở đây, có nữ có nam, có trẻ có già.
Già thì đã râu tóc bạc trắng, mặt tuổi xế chiều.
Trẻ thì cẳng tay cẳng chân nhỏ, tập tễnh học theo.
Vào lúc ba người Hà Tứ Hải xuất hiện ở trên bờ cát, rất nhiều "Người" đều không chú ý đến.
Hà Tứ Hải nhìn mặt hồ đầy quỷ ảnh, cũng không biết nói gì.
Hai đứa nhóc trốn ở phía sau Hà Tứ Hải, đưa tay lén lút đánh giá chúng quỷ trong hồ.
Có một số đã phát hiện ra Hà Tứ Hải, hơi hơi ngây người, sau đó phảng phất như rõ ràng gì đó, tất cả đều lộ ra vẻ vui mừng.
Có quỷ muốn tiến lên.
Có quỷ vội vàng hành lễ.
Có quỷ vô cùng ngạc nhiên.
Có quỷ thì kinh ngạc bất ngờ....
Không phải trường hợp cá biệt.
Thế nhưng Hà Tứ Hải tạm thời không quản những thứ này, mà là đưa tay về phía không trung.
Đèn Dẫn Hồn che kín không trung xoay vòng vòng vài vòng, sau đó tất cả đều hợp lại làm một, rất nhanh toàn bộ mặt hồ đã hiện rõ, chỉ còn dư lại một chiếc đèn Dẫn Hồn trôi nổi ở không trung.
Chúng quỷ cuối cùng đều nhận ra được sự tồn tại của Hà Tứ Hải.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải đưa tay khoát một cái, đèn Dẫn Hồn ở giữa không trung lập tức rơi vào trong tay hắn.
Sau đó đưa cho Huyên Huyên ở phía sau.
Huyên Huyên nhận lấy rồi xách nó ở trên tay một lần nữa.
Tiếp theo, nàng ưỡn bụng nhỏ một cái, ngẩng đầu nói: "Ta là người xách đèn, chỉ đường cho người chết."
Hà Tứ Hải:...
Chúng quỷ: (? ? Д? ′)!!
Này cũng chưa hết, Uyển Uyển phía sau Hà Tứ Hải thấy Huyên Huyên tự giới thiệu mình, nàng đương nhiên cũng phải làm rồi.
Nàng lập tức chạy ra từ phía sau Hà Tứ Hải, móc móc ở trong túi trước ngực, móc ra một cái trống bỏi.
"Ta là người mở đường, mở đường cho người chết."
Sau đó lắc trống bỏi trong tay mấy cái.
Khá lắm, tiếng động này truyền đến trong tai mấy người Hà Tứ Hải thì không có gì, thế nhưng truyền đến trong tai chúng quỷ lại giống như sấm sét, linh hồn phảng phất như đều đang rung động.
Từ sâu trong linh hồn sản sinh ra một loại lòng kính nể, linh hồn cũng vì đó mà run lẩy bẩy.
Đây chính là một trong những uy lực thật sự của trống bỏi, khiến cho linh hồn kinh sợ, dương thần chi uy.
"Được rồi, đừng lắc nữa." Hà Tứ Hải vội vàng ngăn Uyển Uyển lại.
Trống bỏi của Uyển Uyển thực ra cũng giống như đèn lồng của Huyên Huyên, cũng có một cái tên thuộc về riêng mình.
Nó gọi trống Trấn Hồn, về phần vì sao nó không phải là loại trống đánh lớn kia, mà là trống bỏi, chỉ là bởi vì dựa theo suy nghĩ trong lòng Uyển Uyển mà biểu hiện ra một loại hình thái thôi.
Trống Trấn Hồn tên như ý nghĩa, chính là trống làm kinh sợ linh hồn, điều này cũng rất phù hợp với những gì mà Uyển Uyển trải qua, thông qua âm thanh doạ lui những "Người" muốn tổn thương đến nàng, có thể nói là biến thành từ tâm niệm của nàng.
Cho nên không thể tùy tiện lắc trống Trấn Hồn, nếu như lại lắc thì những quỷ này dù không hồn phi phách tán thì linh hồn ít nhất cũng sẽ bị thương nặng.
Nghe Hà Tứ Hải ngăn lại, Uyển Uyển lúc này mới vội vàng ngừng lại, sau đó nhìn thấy tất cả chúng quỷ trên mặt hồ đều nhìn nàng với vẻ mặt sợ hãi, Uyển Uyển sợ đến mức vội vàng trốn đến phía sau Hà Tứ Hải.
"Năm mới tết đến, tất cả giải tán đi, nếu các người đã nhìn thấy tôi, vậy cũng là duyên phận, chờ qua năm mới các người hãy đến đây tìm tôi, tôi sẽ giúp các người hoàn thành tâm nguyện." Hà Tứ Hải nói.
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng lại truyền khắp toàn bộ mặt hồ.
Có một số người lớn tuổi nghe thấy thì vội vàng khom người bái tạ Hà Tứ Hải rồi xoay người rời đi.
Có một số người trẻ tuổi nghe thấy, lại hơi do dự, cuối cùng cũng xoay người rời đi.
Rất nhanh mặt hồ dần vắng lặng, chỉ còn dư lại gió nhẹ thổi qua mặt hồ.
Không, còn có một con quỷ không hề rời đi.
Là một quỷ rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả Đào Tử.
Dáng vẻ nhỏ nhắn mũm mĩm, mặt đầy mờ mịt, hết nhìn đông tới nhìn tây, hoàn toàn còn không biết đã xảy ra cái gì.
Lúc đối mắt với Hà Tứ Hải, nó lập tức giang hai cánh tay ra, tập tễnh chạy về phía hắn, muốn ôm.
Ạch...
------
Dịch: MBMH Translate