Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 832 - Chương 832: Noãn Noãn.

Chương 832: Noãn Noãn. Chương 832: Noãn Noãn.

"Ôm... Ôm ôm... Ừm... Ừm..." Nhóc con giương cánh tay hướng về phía Hà Tứ Hải, nói năng có chút…

Một đôi mắt to vừa đen vừa sáng, tràn đầy chờ đợi.

Nhìn tuổi tác của nhóc nhiều nhất cũng mới chỉ hơn hai tuổi, dáng vẻ còn chưa tới ba tuổi, trên người mặc một chiếc áo ngắn tay, trên quần áo đầy dấu vết của bút sáp màu, nhìn qua rất là đáng yêu.

Bên dưới là một cái quần soóc nhỏ, trên mông cũng dùng bút màu vẽ hình chú hề xấu xí.

Trên đầu nhỏ còn đội một chiếc mũ được gắn hai cái tai nhỏ.

Bước đi có chút tập tễnh, có một loại cảm giác có thể té ngã bất cứ lúc nào, nhưng thực ra lại rất ổn.

"Ôm... Ôm..." Hắn thấy Hà Tứ Hải không nói chuyện, vì vậy tiếp tục gọi.

Hà Tứ Hải rất là bất đắc dĩ, đưa tay ôm nhóc lên.

"Khanh khách..." Nhóc con ôm cổ Hà Tứ Hải, có vẻ đặc biệt hài lòng.

Sau đó sáp đầu lại, kít một cái, hôn một hồi ở trên mặt Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải:...

"Nhóc con, em tên là gì?"

Hà Tứ Hải nâng cánh tay của hắn, để hắn tách ra một khoảng cách.

Đôi chân ngắn nhỏ của nhóc con lập tức đạp tới đạp lui trên không trung, không an phận một chút nào.

"Noãn... Noãn..." Nhóc con nói.

"Em tên là Noãn Noãn sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Noãn Noãn ngoan."

Lúc này, Noãn Noãn nhìn thấy Uyển Uyển và Huyên Huyên trốn ở sau lưng Hà Tứ Hải, lập tức giãy giụa muốn xuống.

Hà Tứ Hải thả hắn xuống, hắn lập tức chạy đến trước mặt Huyên Huyên và Uyển Uyển, vui vẻ nói: “Chị, chúng ta cùng nhau chơi đùa được không?"

Huyên Huyên có chút ngạc nhiên, đưa tay chọt chọt gương mặt nhỏ bé mũm mĩm của hắn.

Nhóc con cũng không tức giận, chỉ là cười hắc hắc.

"Em trai nhỏ, em mấy tuổi rồi?" Huyên Huyên cười hì hì hỏi.

"Noãn Noãn sắp ba tuổi rồi, em đã là bảo bảo lớn rồi." Noãn Noãn nói.

"Bảo bảo lớn?"

Uyển Uyển bên cạnh đưa tay ra dấu một hồi, ít nhất còn thấp hơn nàng một cái đầu, như này đã là bảo bảo lớn rồi sao?

"Em thật nhỏ nha, làm sao lại chết thế? Em vẫn còn chưa có biến thành ông lão nha." Huyên Huyên tò mò hỏi.

"Chết đi?" Noãn Noãn nghiêng đầu nhỏ, biểu thị hắn không hiểu lắm.

"Đúng rồi, nếu như em không chết thì làm sao có khả năng ở chỗ này được?" Huyên Huyên nói tiếp.

Uyển Uyển ở bên cạnh duỗi tay nhỏ ra, lặng lẽ nặn nặn ở trên cánh tay mũm mĩm của em trai nhỏ.

Vốn là "Người" không được quỷ, thế nhưng trạng thái của Huyên Huyên và Uyển Uyển cực kỳ đặc thù, cho nên mới có thể chạm được vào đối phương.

Noãn Noãn bất mãn mà nhúc nhích cánh tay một chút.

Sau đó ánh mắt sáng lên, vào lúc mọi người ở đây cho rằng hắn nhớ ra cái gì đó thì hắn lại vui vẻ nói: "Chúng ta cùng nhau chơi đùa đi."

"Được rồi, em trai nhỏ ngốc nghếch." Huyên Huyên giơ hai tay lên trời, một mặt bất đắc dĩ nói.

"Ngốc ngốc... hi hi..."

Hà Tứ Hải ở bên cạnh suy nghĩ một chút rồi ngồi xổm người xuống hỏi: "Ba mẹ của em tên là gì?"

"Ba tên là Đại Thành, mẹ gọi là vợ." Noãn Noãn nói.

Hà Tứ Hải:...

Rất hiển nhiên hỏi như này cũng như không, tuổi của đứa nhóc này nhiều lắm cũng chỉ mới có hai tuổi rưỡi.

Phần lớn lưu luyến của linh hồn như này đối với nhân gian chính là lưu luyến đối với cha mẹ.

Nếu như Hà Tứ Hải bỏ mặc không quan tâm, bọn họ rất nhanh cũng sẽ thả chấp niệm trong lòng xuống và trở về Minh Thổ.

Đối với một đứa bé mà nói, ba mẹ làm như không thấy đối với nó, có tai như điếc, sau một quãng thời gian, bọn chúng khẳng định sẽ thất vọng, dù sao bọn chúng còn không biết cái gì là tử vong.

Cuối cùng bọn họ sẽ buông bỏ lưu luyến đối với cha mẹ, cũng chính là buông bỏ chấp niệm.

Đương nhiên cũng không phải tuyệt đối, cũng có rất nhiều đứa nhỏ cố chấp chờ đợi ở bên người cha mẹ rất nhiều năm, thậm chí mãi đến tận khi cha mẹ chết, chờ đến cuối cùng được gặp nhau.

"Được rồi, vậy em có tâm nguyện gì chưa xong sao sao?" Hà Tứ Hải đổi sang vấn đề khác.

Sau đó...

Nhóc con ngước cổ trừng Hà Tứ Hải.

Vẻ mặt mờ mịt, rất hiển nhiên hắn căn bản không biết tâm nguyện là cái gì.

Chấp niệm của trẻ nhỏ đại đa số là đến từ bản năng, nhiều nhất đương nhiên là lưu luyến đối với cha mẹ.

Nhưng cũng có ngoại lệ, cũng tương đối kỳ quặc, có người chính là vì một món đồ chơi nào đó, có người chính là vì một món ăn nào đó, thậm chí là vì một viên kẹo mà lưu lại ở nhân gian.

"Được rồi, vậy anh hỏi em, em muốn làm gì nhất?" Hà Tứ Hải đổi cách hỏi khác.

"Chơi." Noãn Noãn lập tức nói.

Hà Tứ Hải:...

Huyên Huyên và Uyển Uyển đều ở bên cạnh che miệng cười trộm.

"Được rồi."

Hà Tứ Hải thấy cũng không hỏi ra được cái gì, thế là đứng lên nói: "Em về nhà tìm ba mẹ của mình trước đi, chờ đến lúc em nhớ ra mình muốn làm gì thì lại đến tìm anh."

"Ba mẹ?" Noãn Noãn nghe vậy thì nhìn bốn phía một chút.

Sau đó miệng nhỏ xẹp xuống, oa oa khóc lớn.

"Ba mẹ, em nhớ ba mẹ..."

Ạch...

Nhóc con không biết đường đi, trước đó bởi vì được đèn Dẫn Hồn chỉ dẫn mà giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ lo "Bay" về phía trước, căn bản không nghĩ đến những cái khác.

Hà Tứ Hải nhất thời luống cuống tay chân, không biết nên làm thế nào để dỗ hắn.

Tuy thời gian Hà Tứ Hải chăm sóc Đào Tử khi còn bé không ngắn, thế nhưng khi đó còn có vợ chồng Hà Đào, ngoài ra còn có bà nội, lại nói, Đào Tử rất ngoan, khi còn bé cũng rất ít khi khóc.

"Em đã sắp là bảo bảo lớn rồi, không được phép khóc." Lúc này, Huyên Huyên mở miệng, lấy ra sự uy nghiêm của người làm chị.

"Hi hi... Em trai nhỏ, bé ngoan không khóc nha." Uyển Uyển nói.

Cũng không biết là bởi vì lời nói của mấy người Huyên Huyên có tác dụng, hay là bản thân Noãn Noãn vốn đã rất nghe lời, nghe vậy lập tức nghẹn ngào rồi chậm rãi ngừng lại.

Nhưng mà hắn vẫn ngước cổ, nhìn Hà Tứ Hải nói: "Em nhớ ba mẹ."

"Được rồi, anh sẽ tìm giúp em." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ đưa tay ôm lấy hắn.

Nhóc con lau nước mắt một cái, ôm cổ Hà Tứ Hải.

Bởi vì lần đầu gặp mặt trong đầu bỗng nhiên xuất hiện ký ức liên quan đến người tiếp dẫn, vô hình trung khiến hắn coi Hà Tứ Hải là người đáng tin tưởng nhất.

"Uyển Uyển, em đưa anh trở về trước, sau đó cùng Huyên Huyên trở về ngủ đi." Hà Tứ Hải nói.

"Hi hi... được nha, ông chủ."

Uyển Uyển nói xong, đưa tay kéo Hà Tứ Hải, đưa hắn trở lại trước, sau đó mới nắm tay Huyên Huyên rồi cùng nhau về nhà mình.

Nhìn các nàng biến mất, Hà Tứ Hải nhìn nhóc con mũm mĩm trong lồng ngực một chút.

Chuyện này là sao? Đang đón năm mới, đi ra ngoài một chuyến liền ôm về một người con ghẻ về.

Nhưng mà nhóc con cực kì dính người, ôm cổ của hắn không buông tay.

Hà Tứ Hải quay đầu nhìn về phía trên giường, Đào Tử và Lưu Vãn Chiếu đã ngủ say rồi.

Lưu Vãn Chiếu nghiêng người, Đào Tử nằm ở trong ngực của nàng, ngủ vô cùng say sưa.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng kéo Noãn Noãn xuống từ trên người.

Sau đó đặt nhóc xuống một vị trí trống ở trên giường.

"Trời muộn rồi, nhanh ngủ đi, chờ trời sáng, anh sẽ giúp em đi tìm ba mẹ của em." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng nói.

Noãn Noãn gật gật đầu, lăn ở trên giường mấy vòng, sau đó nhắm hai mắt lại.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, Noãn Noãn từ từ ngủ say, cũng không biết đã mơ giấc mộng đẹp gì mà khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Hà Tứ Hải khoát tay một cái, ô giấy dầu màu đỏ mà lần trước Uyển Uyển lấy về từ đám khỉ lập tức xuất hiện ở trong tay của hắn.

Sau đó Hà Tứ Hải giơ cây dù lên trên đỉnh đầu của Noãn Noãn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment