Mộng cảnh của con người vô biên rộng lớn, giống như vũ trụ vô hạn vậy.
Trong vũ trụ này, có vô số những quả bong bóng trôi nổi.
Những quả bong bóng lớn nhỏ với nhiều hình dạng và màu sắc khác nhau, không ngừng vỡ tan sau đó lại có những quả bong bóng mới được tạo ra.
Từ bên ngoài bong bóng ngó vào, chỉ có thể nhìn thấy những hình ảnh mơ hồ.
Không ai có thể đi vào mộng cảnh của một người khác.
Vì những bong bóng này quá dễ vỡ, nếu không cẩn thận, bong bóng sẽ vỡ ra, com người cũng sẽ tỉnh mộng.
Tất nhiên trong vũ trụ rộng lớn này, cũng có một vài sự trùng hợp, khiến cho hai hoặc nhiều bong bóng dính lấy nhau, từ đó làm cho hai người hoặc nhiều người nhìn thấy cùng một mộng cảnh.
Mà lúc này, Hà Tứ Hải tay cầm chiếc ô khổng lồ, đang đứng giữa vũ trụ mộng cảnh rộng lớn, giống như một vị thần tối cao.
Chiếc ô khổng lồ trên đầu lại giống như một tán cây khổng lồ, có mặt trời, mặt trăng, tinh tú, sông núi, thảm thực vật, chim muông, muông thú v.v... tạo thành vạn vật trên thế giới.
Lúc này, nó giống như một sinh vật sống, không ngừng thay đổi theo dòng chảy của ánh sáng, và không có khuôn mẫu nào cả.
Lúc này, những mộng cảnh đang bao quanh hắn giống như những đầu đạn.
Hà Tứ Hải nhìn xuống nhìn xung quanh, trước mắt hắn hiện lên vô số mộng cảnh.
Trong số đó, có ba giấc mơ gần hắn nhất.
Một cái màu hồng, có thể mơ hồ nhìn thấy một nam một nữ đang chơi đùa dưới nước.
Đây là mộng cảnh của ai, đương nhiên không nói cũng rõ.
Mộng cảnh thứ hai trong suốt như pha lê, trong đó có một bé gái đang đi giữa cánh đồng, bồn bế đều là ong bướm, chuồn chuồn bay thành đàn, hoa nở khắp nơi.
Cô bé đầu đội một chiếc vương miện làm từ hoa cỏ, tung tăng nhảy chân sáo như một chú thỏ con, theo sau cô bé là một người đàn ông cao lớn.
Lâu lâu, cô bé sẽ ngoái lại vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé như đang giục những người phía sau nhanh lên.
Đột nhiên, có vẻ như cô bé đã nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên và vẫy tay với bầu trời.
Hà Tứ Hải vô thức đưa tay lên vẫy theo.
Mộng cảnh cuối cùng có màu xanh, một cậu bé đang đạp xe ba bánh, đi trên con đường nhỏ ngập bóng cây, xung quanh là cây cối tươi tốt, phía sau có bốn người, hai nam hai nữ, không thể nhìn rõ dung mạo.
Thế là Hà Tứ Hải đưa tay chạm nhẹ vào bong bóng, sau đó cả người căng ra, sau đó thu nhỏ lại, xuất hiện trên con đường nhỏ ngập bóng cây kia.
Bong bóng bỗng lắc lư một hồi, tựa như có thể nổ tung bất cứ lúc nào, lúc này Hà Tứ Hải quăng chiếc ô màu đỏ trong tay lên không trung, nó lập tức bao phủ cả bầu trời, rồi biến mất.
Có một con rắn lông dài khổng lồ lúc ẩn lúc hiện vây lấy thế giới mộng cảnh này.
Còn mộng cảnh mơ mơ hồ hồ ban đầu trở nên rõ ràng và ổn định hơn, không có nguy cơ nó bị phá vỡ bất cứ lúc nào nữa.
Còn mộng cảnh này là một mộng cảnh ấm áp.
Lúc này, Noãn Noãn đang đạp xe ba bánh màu xanh lá, theo sau là hai nam và hai nữ, nhìn tuổi tác thì có lẽ đó là bố mẹ và ông bà của Noãn Noãn.
Lúc này, Noãn Noãn đạp mạnh chiếc xe ba bánh của của mình.
Những bóng cây lốm đốm hai bên đường lấm tấm đổ lên người cậu bé.
Cậu bé nhìn lên những tán cây đung đưa, rồi nhìn Hà Tứ Hải, người đang đứng bên lề đường phía trước.
Sau đó, cậu bé nở một nụ cười dễ thương rồi vẫy tay với Hà Tứ Hải.
“Chú, cháu chào chú.” Cậu bé nói.
“Xin chào.” Hà Tứ Hải cũng mỉm cười và vẫy tay với cậu bé.
Noãn Noãn được Hà Tứ Hải đáp lại thì rất vui vẻ, sau đó dùng đôi chân ngắn cũn đạp xe ba bánh, nhẹ nhàng lướt ngang qua Hà Tứ Hải.
Đi được một đoạn, cậu bé quay đầu lại hét lên trên đường: “Ha ha ha, ba mẹ, mọi người đi chậm quá, mau đuổi theo con đi..."
“Ừm, đến ngay đây...”
Ba của Noãn Noãn nghe cậu bé gọi thì mở rộng vòng tay, đuổi theo ngay lập tức.
Noãn Noãn ngạc nhiên kêu lên một tiếng, vội vàng đạp chiếc xe ba bánh, nhưng rất nhanh đã bị ba mình đuổi kịp, sau đó cả người cậu bé bỗng trở nên nhẹ bẵng, cậu được ba bế lên từ đằng sau, rồi đặt lên vai hắn.
Noãn Noãn cưỡi trên cổ ba, cao đến mức có thể đưa tay ra chạm vào những chiếc lá trên cây ven đường.
Cậu cảm thấy bản thân giống như một người lớn vậy.
Cậu bé đong đưa đôi chân ngắn cũn của mình, bật cười suốt cả quãng đường.
“Mẹ ơi, con lớn rồi, đã là một em bé lớn rồi.” Noãn Noãn vui vẻ nói.
“Con mới hai tuổi rưỡi, làm sao mà thành em bé lớn được. Con phải ăn nhiều mới được.” Mẹ đi lên nói.
“Ơ, con đã ăn nhiều rồi mà.” Noãn Noãn thở dài.
“Không sao đâu, con sắp ba tuổi rồi, ba tuổi thì sẽ là đứa bé lớn.” Ba cười nói.
“Ồ, vậy con có thể cao lớn như ba không?” Noãn Noãn vui vẻ hỏi.
“Đương nhiên có thể, chỉ cần không có cái bụng lớn như ba co là được rồi.” Mẹ cười nói.
“Haha, cái bụng lớn của ba đáng yêu lắm mà, con cũng có bụng nhỏ này.” Noãn Noãn vén áo, vỗ vào cái bụng đang căng phồng của mình.
“Đại Thành, Giai Huệ, đi chậm lại chút, đợi ba mẹ với.” Lúc này, hai người già phía sau hô lên.
“Ông nội, bà nội, nhanh lên, nếu không sẽ có có hổ lớn đấy.” Noãn Noãn quay đầu lại lớn tiếng nói.
Quả nhiên Hà Tứ Hải đã đoán đúng, hai người già này là ông bà nội của Noãn Noãn.
“Trong công viên lấy đâu ra hổ chứ?” Ông nội cười nói.
“Có mà, có mà, meo meo...” Noãn Noãn ngẩng đầu lên bắt chược con hổ gầm lên một tiếng.
Sau đó…
Đột nhiên có một con hổ to lớn nhảy ra từ trong rừng rậm.
Kêu meo meo lao về phía đám người.
Mà Hà Tứ Hải đứng bên đường thì dở khóc dở cười, vì rõ ràng đây là một con mèo lớn.
Còn một con hổ thật, làm sao có thể kêu meo meo chứ.
Nhưng đây là mộng cảnh, chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra.
Đúng lúc này, Noãn Noãn bỗng nhảy khỏi vai ba mình.
Đối với một đứa trẻ hai tuổi rưỡi mà nói, nhảy từ trên vai ba mình xuống thì thực sự quá cao.
Nhưng trong mộng cảnh, tất cả mọi thứ không hợp lý đều sẽ trở nên hợp lý.
Noãn Noãn tiếp đất vững vàng, sau đó lao tới, đá tung con hổ, rồi trèo lên lưng con hổ, nắm lấy tai nó.
“Oa, Noãn Noãn giỏi thật đấy, đã có thể đánh bại cả con hổ lớn rồi.”
Ba mẹ và ông bà ở bên cạnh khen ngợi không ngớt.
Noãn Noãn cưỡi trên lưng hổ, chống nạnh, nở nụ cười đắc ý.
Đúng lúc này, cảnh vật xung quanh thay đổi.
Noãn Noãn đang ngồi trên một chiếc xe đẩy, trên tay nắm xe đẩy có treo một túi nhựa.
Xung quanh có rất nhiều người xe qua lại.
“Noãn Noãn, trưa nay con muốn ăn gì?” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên trên đầu cậu bé.
Noãn Noãn ngửa cổ nhìn lên, đó là mẹ cậu, mẹ đang mỉm cười nhìn cậu.
“Đùi gà lớn.” Noãn Noãn vui vẻ nói.
Thì ra mẹ đang đưa cậu bé đi chợ mua rau.
“Được rồi buổi trưa mẹ nấu đùi gà kho cho con.”
“Dạ vâng, con muốn ăn… hai cái.” Noãn Noãn xòe những ngón tay nhỏ bé mập mạp ra.
“Vậy sao, con giỏi đến thế sao?"
“Haha, con giỏi lắm, con là thùng cơm lớn, em rất lợi hại, ăn rất giỏi.” Noãn Noãn tự hào vỗ cái bụng nhỏ nói.
Mẹ bật cười một tiếng, còn Noãn Noãn thì không biết mẹ đang cười cái gì, có gì buồn cười sao?
Khung cảnh nhanh chóng thay đổi, Noãn Noãn đang chơi trong phòng khách, còn mẹ cậu đang nấu ăn trong bếp.
Mùi hương thoang thoảng từ phòng bếp tỏa ra, Noãn Noãn tò mò nằm sầm trước cửa bếp nhìn vào bên trong.
“Mẹ ơi, thơm quá."
“Đương nhiên rồi, đồ ăn mẹ nấu là ngon nhất mà.”
“Mẹ giỏi đấy.” Noãn Noãn cổ vũ.
Rồi hỏi: “Mẹ ơi, trưa nay ba có về không?”
“Có chứ, sao thế?”
“Con muốn ba chơi với con.”
“Đến khuya ba mới về, hầy, hết muối về, mẹ đi mua gói muối rồi về, con ở nhà ngoan ngoãn đợi mẹ, mẹ sẽ về nhanh thôi.”
“Vâng, con ngoan lắm mà.”
Thấy mẹ đã đi ra ngoài, Noãn Noãn lập tức chạy ra ngoài ban công…
------
Dịch: MBMH Translate