Bà nội Noãn Noãn nghe thấy tiếng gọi của cậu bé, lập tức cảm giác tinh thần hoảng hốt trong chốc lát.
Cả người nháy mắt đã tỉnh táo trở lại, bà biết bản thân mình đang nằm mơ, bây giờ bà đang ở trong mơ.
Đây chính là cái mà người ta gọi là mộng tỉnh.
Bà tò mò nhìn thoáng qua bốn phía.
Cuối cùng ánh mắt rơi xuống người cậu bé Noãn Noãn trước mặt đang chạy về phía bà.
“Giấc mơ này thật là tốt.”
Nhìn thấy đứa cháu trai quen thuộc trước mặt, bà nội của Noãn Noãn vui vẻ không thôi.
Đối với bà mà nói, có thể mơ thấy đứa cháu trai của mình một cách rõ ràng thanh tỉnh như thế, cũng là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.
“Bà nội, bế....” Noãn Noãn ngẩng cổ, giang hai tay ra nói.
“Thân hình mũm mĩm này của cháu, làm sao bà nội có thể bế cháu cho nổi đây?”
Bà nội của Noãn Noãn ngoài miệng thì nói như thế, nhưng vẫn khom người xuống bế cậu bé lên.
Dù sao cũng là ở trong mơ, bà nội Noãn Noãn ngược lại cũng không cảm thấy cậu bé nặng bao nhiêu cả.
“Bà nội, cháu nhớ bà lắm ạ.” Noãn Noãn ôm lấy cổ bà nội nói.
“Bà nội cũng nhớ Noãn Noãn nhà chúng ta, cực kỳ cực kỳ nhớ.” Bà nội Noãn Noãn ôm lấy cậu bé vào lòng bắt đầu cất tiếng khóc.
“Bà nội, bà là người lớn mà, không được khóc nhè nha.” Noãn Noãn vươn tay nhỏ ra, nhẹ nhàng lau khóe mắt giúp bà.
Bà nội Noãn Noãn cảm thấy mọi thứ đều vô cùng chân thực, thậm chí còn cảm nhận được sự ôn nhu của bàn tay bé nhỏ trên khuôn mặt của bà.
“Bà nội không khóc, không khóc mà, bà nội gặp được Noãn Noãn hẳn là nên vui vẻ, Noãn Noãn có vui hay không nào?”
“Vui ạ, ha ha, cuối cùng bà nội cũng có thể nghe thấy giọng nói của Noãn Noãn rồi, còn có thể bế Noãn Noãn nữa, trước đây cháu gọi bà, bà đều không có để ý đến cháu.”
“Bà nội không để ý đến Noãn Noãn nhà chúng ta bao giờ chứ? Cháu gọi bà lúc nào, mà bà không để ý đến cháu thế?”
“Chính là ngày ấy ở nhà cháu ạ, bà còn cãi nhau với cha đấy ạ, cháu nói mọi người đừng cãi nhau nữa, nhưng mà mọi người không ai nhìn thấy cháu, cũng không có ai nghe thấy lời mà cháu nói.....” Noãn Noãn nói xong, cái miệng nhỏ dẩu lên đầy úy khuất.
Bà nội Noãn Noãn nghe vậy càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Bởi vì thật sự có chuyện này, từ sau khi Noãn Noãn qua đời, bà vô cùng thương tâm khổ sở, tự nhiên cũng đem những cảm xúc đó phát tiết lên người con trai và con dâu, trách cứ bọn họ không chăm sóc tốt cho đứa nhỏ, đương nhiên sẽ có khắc khẩu.
Lẽ nào bởi vì Noãn Noãn trách cứ việc bà cãi nhau cùng với cha mẹ của cậu bé, cho nên mới làm ra giấc mơ này?
“Được, vậy sau này bà sẽ không cãi nhau với cha của cháu nữa có được không nào?” Bà nội của Noãn Noãn nghĩ một lát rồi nói.
“Bà nội ngoan.”
Noãn Noãn vươn bàn tay nhỏ bé ra vỗ vỗ lên đầu của bà nội, giọng điệu trẻ con non nớt nói.
Nhìn thấy Noãn Noãn trước mặt giống hệt như người thật, trong lòng bà nội Noãn Noãn cảm thấy có chút cay cay, siết thật chặt đôi tay đang ôm lấy cậu bé.
“Noãn Noãn, sao cháu nỡ rời xa cha mẹ, rời xa ông nội bà nội vậy?” Bà nội của Noãn Noãn nghẹn ngào nói.
Trong giọng nói tràn đầy hối hận cùng áy náy.
“Cháu không có rời xa mà.” Trong mắt Noãn Noãn tràn đầy mờ mịt.
“Còn chưa rời xa? Cái đứa nhóc không nghe lời này, sao lại có thể trèo lên bệ cửa sổ chứ? Cháu bảo bà sống làm sao nổi đây?”
Bà nội Noãn Noãn nói xong, không nhịn được mà bật khóc, vươn tay “hung hăng” mà vỗ nhẹ lên mông của cậu bé.
“Hu hu.....” Noãn Noãn cũng theo đó mà khóc lớn, nhưng mà đôi tay lại ôm chặt lấy cổ của bà nội.
“Cháu rất nghe lời, mọi người đừng có không để ý đến cháu nữa mà, hu hu....” Noãn Noãn cũng cảm thấy rất ủy khuất.
“Bà nó ơi, bà nó ơi......” Đúng lúc này, giọng nói của ông nội Noãn Noãn từ xa xa truyền đến.
Bà nội Noãn Noãn bế cậu bé quay người lại, quả nhiên nhìn thấy ông nội Noãn Noãn thở hồng hộc chạy tới.
“Ông nội.” Noãn Noãn lập tức lộ ra vẻ mặt vui vẻ, giãy giụa muốn nhảy xuống khỏi vòng tay của bà nội.
Bà nội của Noãn Noãn cũng thuận thế mà thả cậu bé xuống dưới.
Noãn Noãn lập tức chạy về hướng của ông nội.
Ông nội Noãn Noãn nhìn thấy cậu bé, cũng là một mặt kinh hỉ.
“Ai yo, tiểu bảo bối của ông nha.” Ông nội liền bế Noãn Noãn lên.
“Ông nội nhớ cháu chết mất thôi, ông nội có thể gặp được Noãn Noãn ở trong giấc mơ, thật sự là quá tốt rồi.” Ông nội của Noãn Noãn ôm lấy cậu bé vừa thơm vừa hôn.
Noãn Noãn vội vàng lắc lư cái đầu né tránh.
“Râu của ông nội chăm cháu nha.” Noãn Noãn vẻ mặt ghét bỏ.
Ông nội của Noãn Noãn lại vui vẻ bật cười ha hả, đây là Noãn Noãn nhà ông.
“Giấc mơ này quả thực quá tốt rồi.” Ông nội Noãn Noãn có chút nghẹn ngào nói.
“Mơ.”
Bà nội của Noãn Noãn đi đến vừa hay nghe thấy câu nói này, có chút kinh ngạc hỏi: “Ông nó, ông cũng biết đây là trong mơ sao?”
Ông nội của Noãn Noãn nghe thấy thế gật gật đầu, sau đó có chút kỳ quái nói: “Giấc mơ này thật là kỳ quái, giống hệt như thật vậy.”
Bà nội của Noãn Noãn nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói: “Đây không phải là quảng trường khiêu vũ mà chúng ta hay dạo mỗi tối sao?”
Ông nội Noãn Noãn gật gật đầu.
------
Dịch: MBMH Translate