Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 835 - Chương 835: Giấc Mơ Của Ông Nội Bà Nội. (2)

Chương 835: Giấc Mơ Của Ông Nội Bà Nội. (2) Chương 835: Giấc Mơ Của Ông Nội Bà Nội. (2)

Đây là trước cửa một trung tâm thương mại gần nhà bọn họ, bởi vì có một quảng trường rất lớn, tối nào cũng vô cùng náo nhiệt.

Có người này sạp hàng rong, có người nhảy múa, có người đi dạo hóng mát, có người nói chuyện phiếm.....

“Ông nội, cháu muốn ngồi xe bập bênh.” Noãn Noãn vui vẻ nói.

Trong ký ức của Noãn Noãn, việc vui nhất khi đi cùng ông bà nội đến đây chính là có thể ngồi xe bập bênh, còn có thể mua mấy món ăn ngon nữa.

Ông bà nội của Noãn Noãn nhìn nhau một cái, trong lòng cảm thấy có sự cổ quái không nói nên lời.

Nhưng mà vẫn bế Noãn Noãn đi đến chỗ xe bập bênh trước cổng trung tâm thương mại.

“Ông nó à, ông nó à, ông nói đây có phải là giấc mơ mà Noãn Noãn tạo ra cho chúng ta không, giấc mơ này quả thực quá mức chân thật....” Bà nội của Noãn Noãn lén lút nói.

Ông nội Noãn Noãn cũng có chút đăm chiêu gật gật đầu.

Sau đó nhìn thoáng qua đứa cháu trai mũm mĩm trước ngực, trong lòng bắt đầu cảm thấy khổ sở.

Noãn Noãn còn nhỏ như vậy, làm sao có thể nói mất là mất chứ?

Nghĩ đến đây, tim của ông giống như bị dao cứa vậy.

Lúc này toàn bộ xe bập bênh ở trước cửa trung tâm thương mại đã ngừng lắc lư.

Ông nội của Noãn Noãn chọn một chiếc xe màu đỏ, thả Noãn Noãn xuống chiếc xe bập bênh tạo hình phi cơ nhỏ tròn vo.

“Trên người ông có tiền lẻ không? Đây là ở trong mơ, không có tiền thì làm sao có thể ngồi xe bập bênh chứ?” Bà nội của Noãn Noãn ở bên cạnh nói.

“Tôi làm gì có tiền đâu, cũng thật là, đến nằm mơ cũng không có tiền, xứng đáng nghèo cả một đời.”

Bản thân ông nội của Noãn Noãn cũng dở khóc dở cười.

Nhưng mà ông vẫn theo bản năng sờ sờ trong túi áo, thế mà lại lấy ra được một đồng tiền xu.

Noãn Noãn ngồi trên xe bập bênh rung đùi đắc ý, vui vẻ không thôi.

Mà lúc này mây đen vốn dĩ mịt mù trên không trung bỗng tán đi, ánh mặt trời từ không trung rơi xuống, trên bầu trời xanh thẳm có từng đám mây trắng tinh khôi, chiếu rọi ở trên người của Noãn Noãn.

Ông bà nội của Noãn Noãn ở bên cạnh đột nhiên hoảng hốt nghĩ Noãn Noãn còn chưa mất, bọn họ đang ở cùng nhau như thường lệ, dắt Noãn Noãn ra ngoài tản bộ.

“Giấc mơ này thực sự quá chân thật rồi.”

Ông nội của Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, sau đó ngồi xổm xuống, nói với Noãn Noãn đang ngồi trong xe bập bênh: “Noãn Noãn, có phải cháu có lời gì, muốn nói với ông bà nội phải không?”

“Ông nội, cháu muốn ăn khoai tây chiên, cháu không được ăn khoai tây chiên lâu lắm rồi đấy ạ.” Noãn Noãn một mặt ủy khuất nói.

Ông nội của Noãn Noãn: .........

Báo mộng cho ông bà, chỉ là để nói cái này?

Noãn Noãn thích ăn khoai tây chiên, nhưng mà mẹ của Noãn Noãn lại cảm thấy khoai tây chiên là thực phẩm hóa học, đứa nhỏ ăn nhiều sẽ không tốt, cho nên cấm cậu bé ăn nó.

Nhưng mà những lúc Noãn Noãn đi ra ngoài với ông bà nội, hai ông bà bởi vì không chịu nổi khi nhìn Noãn Noãn ra vẻ đáng yêu xin xỏ, có đôi khi cũng sẽ lén mua cho cậu bé ăn.

Thật ra chuyện này con dâu cũng biết, có điều bởi vì cậu bé không ăn thường xuyên, cho nên liền mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ông nội của Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn về phía cửa của trung tâm thương mại, liền nhìn thấy trước cửa có một người thanh niên cầm chiếc ô màu đỏ đang đứng nhìn bọn họ.

Nhìn thấy người thanh niên kỳ quái ở trước mắt, ông nội của Noãn Noãn nhìn trái ngó phải, toàn bộ thế giới ngoại trừ bọn họ, một bóng người cũng không có.

Nhưng mà hiện tại đột nhiên có một người thanh niên xuất hiện, quan trọng là bọn họ còn không quen biết.

Đúng lúc này, bà nội của Noãn Noãn cũng phát hiện ra Hà Tứ Hải.

“Cậu là ai thế?” Bà nghi hoặc hỏi.

“Đó là chú tiếp dẫn giả ạ.” Noãn Noãn lớn tiếng nói.

“Tiếp dẫn giả?” Ông bà nội của Noãn Noãn nghe thấy thế đều rất nghi hoặc.

“Hai người có thể hiểu là quỷ sai của Minh phủ.” Hà Tứ Hải cầm ô đi lên phía trước.

“Ồ, hóa ra là quỷ sai đại nhân.” Ông nội Noãn Noãn vội vàng khom mình hành lễ với Hà Tứ Hải.

Bởi vì nhận được sự giáo dục từ nhỏ hoặc là chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, cho dù người hiện đại không tin quỷ thần, nhưng mà trong lòng vẫn còn sự tôn kính với quỷ thần như cũ, cho dù ở trong mơ cũng không phải là ngoại lệ.

“Không cần như thế.” Hà Tứ Hải khoát tay áo.

“Nghĩ rằng hai người hẳn là hiểu được, hai người đang ở trong giấc mơ.” Hà Tứ Hải lại nói.

Hai người vội vàng gật gật đầu.

Đây cũng là điểm làm cho hai người họ cảm thấy nghi hoặc, rõ ràng biết bản thân mình đang nằm mơ, nhưng chính là không tỉnh lại được.

“Noãn Noãn đã mất rồi, nhưng mà bởi vì tâm nguyện chưa thành, cho nên vẫn luôn lưu lạc lại nhân gian.”

“Nhờ có cơ duyên xảo hợp mà cậu bé gặp được tôi, vốn dĩ muốn đưa cậu bé đi gặp cha mẹ của cậu bé, không ngờ rằng cha mẹ của cậu bé không có nằm mơ, cho nên mới đến gặp hai người.”

“Cảm ơn quỷ sai đại nhân.” Hai người vội vàng tỏ ý cảm tạ.

“Có điều, thằng bé Noãn Noãn còn có tâm nguyện gì chưa thành sao?” Ông nội của Noãn Noãn nghi hoặc hỏi.

“Cậu bé còn quá nhỏ, bản thân không thể nói rõ được.” Hà Tứ Hải nhún nhún vai, vô cùng bất đắc dĩ.

“Noãn Noãn, cháu nói cho ông nội biết, cháu có tâm nguyện gì còn chưa thành?” Ông nội của Noãn Noãn nghe thấy thế, lập tức ngồi xổm xuống hỏi.

“Tâm nguyện?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn tràn ngập mờ mịt.

“Chính là cháu muốn làm chuyện gì nhất?” Ông nội của Noãn Noãn đổi một cách nói khác.

“Ăn khoai tây chiên.” Noãn Noãn vui vẻ nói.

Ông nội của Noãn Noãn: ........

“Để cho tôi.” Bà nội của Noãn Noãn ở bên cạnh vội vàng nói.

“Noãn Noãn, cháu nói cho bà nội biết, ngoại trừ muốn ăn khoai tây chiên, thì cháu còn muốn làm việc gì nữa nào?”

“Còn muốn ăn kẹo que ạ.”

Bà nội của Noãn Noãn: ........

“Cháu cái thằng nhóc này, haizzz....” Bà nội của Noãn Noãn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

“Cháu có biết nên đi về nơi nào không?” Hà Tứ Hải đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vì thế mở miệng hỏi.

“Biết ạ, đi đến Minh thổ.” Lần này Noãn Noãn lập tức cho ra một đáp án chính xác.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment