Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 836 - Chương 836: Noãn Noãn Nghe Lời.

Chương 836: Noãn Noãn Nghe Lời. Chương 836: Noãn Noãn Nghe Lời.

Con người ta sau khi chết, linh hồn sẽ đi về Minh thổ, điều này được khắc vào ký ức của linh hồn, chỉ cần chết đi, đều sẽ biết được.

“Vậy tại sao cháu còn chưa đi thế?” Hà Tứ Hải vội vàng hỏi.

“Mẹ cháu nói, cháu phải ngoan ngoãn đợi ở nhà, không được chạy lung tung.” Noãn Noãn đáp.

Hà Tứ Hải nghe thấy thế có chút giật mình, hóa ra là như vậy.

Căn bản là Noãn Noãn không phải có tâm nguyện gì chưa thành, mà là bởi vì một câu nói của mẹ, cho nên cậu bé liền ngoan ngoãn đợi ở nhà, không đi đâu hết cả.

Mãi cho đến khi nhìn thấy ánh sáng của đèn dẫn hồn, linh hồn đã bị hấp dẫn, lúc này mới rời khỏi nhà.

Về phần việc ngoan ngoãn đợi ở nhà đối với cậu bé mà nói, thì có lẽ leo lên ban công căn bản không phải là việc làm không ngoan, nếu không thì cậu bé cũng đã trèo lên rồi.

Cho nên, Noãn Noãn muốn trở về Minh thổ, còn phải cần mẹ của cậu bé nói với cậu.

Như vậy thì cậu bé mới có thể buông bỏ chấp niệm không được coi là tâm nguyện này.

“Nếu đã như vậy, chúng ta đi thôi, làm phiền hai người thông báo với cha mẹ của Noãn Noãn một chút, tôi sẽ dẫn theo Noãn Noãn xuất hiện trong giấc mơ của bọn họ.”

Hà Tứ Hải đã làm rõ được nguyên nhân liền quay đầu nói với ông bà nội của Noãn Noãn.

“Quỷ sai đại nhân, cái đó....cái đó.....” Bà nội của Noãn Noãn ấp a ấp úng, vẻ mặt cầu xin nói.

“Có chuyện gì?”

“Có thể để cho Noãn Noãn ở cùng chúng tôi thêm một lát không?”

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

“Sau khi trời sáng, giấc mơ này sẽ tan biến.” Hà Tứ Hải giơ chiếc ô trong tay lên, đột nhiên biến mất khỏi thế giới này.

Mà thế giới vốn dĩ yên ắng bỗng bắt đầu trở nên huyên náo.

Trên quảng trường xuất hiện rất nhiều bóng người, giống như trong hiện thực vậy.

“Noãn Noãn, về nhà với ông bà nội nào.” Bà nội của Noãn Noãn vươn tay đến trước mặt của cậu bé.

Noãn Noãn ngẩng cổ nhìn bà, sau đó đem bàn tay nhỏ nhắn của bản thân nhét vào trong tay của bà nội.

“Nhưng mà, cháu còn chưa được ăn khoai tây chiên ạ.” Noãn Noãn nói.

“Về nhà, trong nhà có.” Ông nội của Noãn Noãn nói, sau đó nắm lấy bên tay còn lại của cậu bé.

Bọn họ mỗi người cầm một bên tay của Noãn Noãn, chậm rãi đi về nhà.

“Giấc mơ này, nếu mà cứ tồn tại mãi mãi thì tốt nhỉ.”

Nhìn cậu bé Noãn Noãn đi giữa hai người bọn họ, lời nói của bà nội Noãn Noãn mang theo bi thương.

“Nghĩ lung tung cái gì thế, ban nãy quên hỏi quỷ sai đại nhân rồi, Noãn Noãn còn nhỏ như thế, một mình thằng bé đi đến nơi Minh thổ đó, phải làm sao bây giờ?” Ông nội của Noãn Noãn âu sầu nói.

Bà nội Noãn Noãn nghe thấy thế cũng không lên tiếng, một lát sau đột nhiên nói: “Tôi không muốn Noãn Noãn rời đi.”

“Không đi?” Ông nội Noãn Noãn nhíu chặt mày.

“Nếu như không đi, có thể khiến cho vòng luân hồi đầu thai của Noãn Noãn bị chậm trễ hay không? Hơn nữa nếu thật sự không đi, có thể sẽ bị quỷ sai đại nhân cưỡng chế bắt đi hay không?” Ông nội của Noãn Noãn nói xong, lại bắt đầu trở nên lo lắng.

Noãn Noãn không hề phát giác được chuyện gì, nắm lấy tay của ông bà nội, tung tăng nhảy nhót vui vẻ không thôi.

“Noãn Noãn, nếu như kiếp sau cháu đầu thai, có thể làm cháu trai của ông lần nữa có được hay không?” Ông nội của Noãn Noãn nói.

“Dạ được.” Noãn Noãn đáp ứng rất dứt khoát.

“Noãn Noãn, cháu biết lời của ông nói là có ý gì không?” Bà nội của Noãn Noãn hỏi.

“Không biết ạ.” Noãn Noãn vẫn đáp lời một cách dứt khoát như cũ.

Bà nội của Noãn Noãn nghe thấy thế, bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.

Noãn Noãn là đứa bé bọn họ nhìn từ nhỏ đến lớn, thật là bế ở trong tay sợ ngã, ngậm ở trong miệng sợ tan.

Nghĩ đến việc sau này cậu bé không bao giờ thuộc về bọn họ nữa, liền cảm thấy vô cùng đau khổ.

“Bà nội, bà không ngoan nha, làm sao lại khóc nữa rồi?” Noãn Noãn ngẩng đầu hỏi.

“Bởi vì bà nội luyến tiếc Noãn Noãn nhà chúng ta.”

Bà nội của Noãn Noãn ngồi xổm xuống, gắt gao ôm lấy cậu bé vào lòng.

Noãn Noãn nghe thấy thế ngẩn ngơ, sau đó ôm lấy cổ của bà nội nói: “Noãn Noãn cũng luyến tiếc bà nội.”

Mặc dù cậu bé còn nhỏ, không hiểu được nhiều chuyện, nhưng mà cậu bé cũng không ngốc.

Cậu bé biết bản thân mình phải đi đến một nơi, một nơi rất xa rất xa, một nơi mà không bao giờ quay về nữa, mặc dù cậu bé cũng không biết tại vì sao.

Nhưng mà vừa nghĩ đến việc không bao giờ được gặp lại cha mẹ, ông nội bà nội, cậu bé liền rất thương tâm, cũng rất khổ sở.

Noãn Noãn oa oa khóc nấc lên.

Ông nội của Noãn Noãn ngồi xổm xuống, ôm hai người họ vào lòng.

“Noãn Noãn không khóc, Noãn Noãn ngoan, Noãn Noãn mãi mãi là cháu trai ngoan của ông.” Ông nội của Noãn Noãn lệ rơi đầy mặt.

Đúng lúc này, cả thế giới bỗng nhiên rung động, giống như bong bóng nháy mắt liền biến mất.

Bà nội của Noãn Noãn từ trong mơ bừng tỉnh, vừa lau khóe mắt, tràn ngập lệ tuôn.

“Noãn Noãn của bà.” Bà nội của Noãn Noãn bi thống kêu lên.

Đúng lúc này, ông nội của Noãn Noãn nằm bên cạnh cũng ngồi dậy.

Trên mặt của ông cũng giàn giụa nước mắt giống như thế.

“Ông nó à, ban nãy tôi mơ thấy Noãn Noãn rồi.” Bà nội của Noãn Noãn nói.

“Còn có quỷ sai đại nhân?” Ông nội Noãn Noãn hỏi.

Bà nội của Noãn Noãn nghe thấy thế ngây ngẩn cả người.

Sau đó đáp: “Chẳng lẽ giấc mơ ban nãy đều là sự thật?”

Hai người đem những thứ thấy trong giấc mơ nói cho nhau nghe, quả nhiên là giống hệt nhau.

Trong chốc lát càng thêm tin tưởng không thể nghi ngờ.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hóa ra trời đã sáng rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment