“Đạt Thành, con và Giai Tuệ có ở nhà hay không?” An Đạt Thành vừa từ nhà vệ sinh đi ra, liền nhận được điện thoại của mẹ hắn.
“Mẹ, mới sáng sớm, chúng con không ở nhà, còn có thể đi đâu được ạ?” An Đạt Thành kỳ quái hỏi.
“Có phải đêm qua các con lại không ngủ hay không thế?” Bà nội của Noãn Noãn hỏi.
An Đạt Thành trầm mặc không có trả lời.
Nhưng mà bà nội của Noãn Noãn cũng đã biết đáp án, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên nữa.
“Vậy bây giờ con đi làm sao?” Bà nội của Noãn Noãn lại hỏi.
“Uhm, một lát nữa con sẽ đi, mẹ, đợi lát nữa còn phải làm phiền mẹ chăm sóc cho Giai Huệ một chút, con có chút không yên tâm.” An Đạt Thành nói.
“Hôm nay con xin nghỉ làm một bữa đi.” Bà nội của Noãn Noãn nói.
“Mẹ, con không sao cả.....”
An Đạt Thành cho rằng bà nội của Noãn Noãn lo lắng hắn cả đêm không ngủ, lúc đi làm sẽ trụ không nổi.
“Lát nữa mẹ với cha con sẽ đi qua bên đó, cha mẹ có lời muốn nói với hai đứa.” Bà nội của Noãn Noãn cắt đứt lời của hắn.
“Có việc, việc gì thế ạ? Nếu như không quan trọng, thì đợi con đi làm về rồi hẵng nói nha?” An Đạt Thành vội vàng đáp.
Nói thật ra thì, hắn có hơi sợ việc gặp hai người họ, bởi vì hai người họ không có trách cứ hắn, mà là muốn hắn sinh thêm một đứa nữa.
Gần nửa năm trở lại đây, An Đạt Thành thật sự cảm thấy lao lực quá độ.
Tất cả mọi người đều trở nên rất mẫn cảm, giống như quả bóng bị bơm hơi căng cứng, động một cái sẽ phát nổ.
Cuối cùng kết thúc trong tiếng khóc lóc.
Cộng thêm việc bình thường không được ngủ ngon, vừa mới nhắm mắt, liền nhìn thấy con trai lắc lư ở trước mặt, điều này khiến cho hắn càng thêm mỏi mệt.
“Là chuyện rất quan trọng, hai đứa ở nhà đợi mẹ là được.”
Bà nội của Noãn Noãn nói xong, liền trực tiếp cúp máy, không để cho An Đạt Thành phản bác.
Nghe âm thanh truyền đến từ trong di động, An Đạt Thành bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Sau đó chỉ có thể gọi điện thoại cho lãnh đạo, xin nghỉ phép một ngày.
An Đạt Thành làm thiết kế cho một công ty lắp đặt, lý lịch cũng khá dày dặn kinh nghiệm, cho nên xin nghỉ phép một ngày thì căn bản cũng không có ai nói gì.
Hơn nữa chuyện xảy ra trong nhà hắn, người trong công ty ít nhiều đều biết đôi chút, liền càng không có ai nhiều lời.
Đợi đến khi gọi điện thoại xong, nhìn vợ lại ngồi trên ban công, bàn ăn vừa mới ăn sáng xong cũng không thu dọn, rất bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.
Hơn nửa năm trở lại đây vợ của hắn hầu như đều trong trạng thái này, cả ngày hốt hốt hoảng hoảng, nếu không phải có cha mẹ hắn đến chăm sóc cô giúp hắn, chỉ sợ hắn đã sớm không thể đi làm nổi nữa.
Nhưng mà không đi làm thì làm sao mà được chứ? Tiền nhà, tiền xe, một đống khoản chi tiêu lớn đang chờ ở đó.
Đợi đến khi An Đạt Thành thu dọn bát đũa xong, ông bà nội của Noãn Noãn cũng đến nơi, bởi vì vốn dĩ cũng không ở quá xa.
“Cha, mẹ, có chuyện gì mà gấp thế, mới sáng sớm thôi mà.”
“Con gọi Giai Tuệ vào đây đi, cùng nhau nói.” Bà nội của Noãn Noãn nhìn về hướng ban công nói.
An Đạt Thành hết cách, chỉ có thể đi đến bên ban công kéo vợ vào trong nhà.
Tạ Giai Tuệ cũng không phản kháng, ngơ ngác đi vào theo.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tạ Giai Tuệ, ông bà nội của Noãn Noãn không khỏi cùng thở dài một tiếng, những lời trách cứ ban đầu cũng không có cách nào nói ra khỏi miệng nữa, chỉ có thể mong cô nhanh chóng khỏi bệnh.
“Cha, mẹ, hai người có lời gì thì cứ nói đi.” An Đạt Thành kéo Tạ Giai Tuệ ngồi xuống sô pha.
Ông bà nội của Noãn Noãn liếc nhìn nhau, sau đó chầm chậm mở miệng nói: “Tối qua, cha mẹ gặp được Noãn Noãn rồi.”
An Đạt Thành: .......
“Mẹ, con biết hai ông bà nhớ cháu trai, nhớ Noãn Noãn, nhưng mà....., nếu không thì con dẫn hai người đến chỗ vị bác sĩ mà Giai Tuệ hay khám nhé.” An Đạt Thành bất đắc dĩ nói, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Hắn thật sự sợ rồi, sợ hai ông bà thương nhớ thành bệnh giống như tình trạng của vợ hắn.
“Cái mẹ nói chính là trong mơ.”
An Đạt Thành nghe thấy thế thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Trong mơ à, con cũng thường hay mơ thấy Noãn Noãn, thằng bé.....”
“Không giống nhau, không giống nhau, giấc mơ này của chúng ta không giống nhau.” Bà nội Noãn Noãn vội vàng xen ngang lời của hắn.
An Đạt Thành còn muốn nói tiếp.
Lúc này ông nội của Noãn Noãn lấy ra khí thế của một người làm chủ gia đình rồi nói: “Đừng nói nữa, nghe mẹ con nói hết đã.”
Bà nội của Noãn Noãn bình phục tâm tình một lát, quả thực ban nãy bà đã quá kích động rồi, không biểu đạt rõ.
Tiếp đó bà đem những chuyện đã phát sinh, chậm rãi nói ra.
Vốn dĩ khi bà nằm mơ, khi tỉnh lại trên cơ bản đều không nhớ được thứ gì, cho dù nhớ được, cũng là một ít đoạn ngắt quãng.
------
Dịch: MBMH Translate