Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 838 - Chương 838: Nhà Họ An (2)

Chương 838: Nhà Họ An (2) Chương 838: Nhà Họ An (2)

Nhưng mà giấc mơ này, bà lại nhớ được rõ rành rành, giống như là những việc phát sinh trong hiện thực vậy, đương nhiên, cũng thật sự đã phát sinh rồi.

Mà Tạ Giai Tuệ vốn dĩ vẻ mặt có hơi ngây ngẩn ánh mắt cũng bắt đầu trở nên linh hoạt, thần sắc cũng bắt đầu trở nên kích động.

“Mẹ, những điều mẹ nói là thật sao, là thật sao?” Cô lo lắng truy hỏi.

Bà nội của Noãn Noãn còn chưa có trả lời, ông nội Noãn Noãn ở bên cạnh đã nói trước: “Đương nhiên là thật rồi, nếu như là giả, cha còn có thể mơ chung một giấc mơ giống hệt như của mẹ con sao? Một chút khác biệt cũng không có, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”

“Cha, đây không phải là chuyện hai người nói bừa, lừa gạt tụi con đấy chứ?” An Đạt Thành ở bên cạnh nói.

“Nói lung tung cái gì thế, cha mẹ rảnh lắm chắc?” Ông nội của Noãn Noãn trách cứ nói.

“Nhất định là thật rồi, nhất định là thật rồi, lúc con đi ra ngoài, nói Noãn Noãn ngoan ngoãn đợi ở nhà, Noãn Noãn nghe lời nhất mà, Noãn Noãn nghe lời nhất mà, Noãn Noãn, Noãn Noãn con ở trong phòng có phải hay không hả con? Con mau ra đây đi, để cho mẹ nhìn thấy con, mẹ nhớ con lắm, nhớ con lắm....”

Tạ Giai Tuệ vừa lớn tiếng hô lên, vừa không ngừng lật tung tìm kiếm ở trong phòng.

Cô không quan tâm lời nói của bà nội Noãn Noãn là thật hay giả, cho dù là giả, cô cũng sẽ tin đó là sự thật.

“Giai Tuệ, em bình tĩnh một chút.” An Đạt Thành cuống quít giữ chặt lấy cô.

“Hu hu hu.....Noãn Noãn.....”

Tạ Giai Tuệ ngồi dưới đất khóc đến tê tâm liệt phế.

“Đều là lỗi của mẹ, đều là lỗi của mẹ, Noãn Noãn của mẹ, Noãn Noãn của mẹ.....”

“Giai Tuệ, con đừng đau buồn nữa, vị quỷ sai đại nhân ấy nói, vốn dĩ tối hôm qua muốn đem Noãn Noãn tiến vào giấc mơ của hai vợ chồng con, nhưng mà hai đứa không có mơ, cho nên mới tiến vào giấc mơ của cha mẹ.......”

Nhìn thấy dáng vẻ này của con dâu, bà nội Noãn Noãn ở bên cạnh cũng theo đó mà đau buồn.

“Đúng, mơ, mơ, con muốn đi ngủ, con muốn gặp Noãn Noãn của con.”

Tạ Giai Tuệ lập tức nằm trên mặt đất, cô hận không thể lập tức ngủ thiếp đi, cho dù là khoảng cách đến phòng ngủ thôi, cô cũng cảm thấy quá mất thời gian.

“Giai Tuệ.....” An Đạt Thành ở bên cạnh gọi một tiếng.

“Giai Tuệ, con đừng vội, nếu quỷ sai đại nhân đã đã đáp ứng sẽ dẫn Noãn Noãn vào trong mơ để gặp các con, thì chúng ta cần phải tính toán cẩn thận lại một chút.” Ông nội của Noãn Noãn ở bên cạnh nói.

Lúc này ông đã bình tĩnh lại được, suy nghĩ rất nhiều về những chuyện trước và sau khi gặp được quỷ sai, cũng có thêm càng nhiều suy đoán.

“Tính toán, tính toán cái gì?” An Đạt Thành hỏi.

“Nếu như tất thảy những điều này đều là sự thật, vậy thì đây chính là một cơ hội hiếm có, cũng là cơ hội chỉ có một lần, chúng ta cầu xin quỷ sai, có thể để cho Noãn Noãn một lần nữa.....một lần nữa......”

Ông nội của Noãn Noãn còn chưa nói xong, Tạ Giai Tuệ nằm trên mặt đất lật mình bò dậy.

“Một lần nữa đầu thai vào nhà của chúng ta, một lần nữa làm con trai của con, một lần nữa làm tiểu bảo bối của con.” Trên mặt của cô lộ ra vẻ vui mừng nói.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi Noãn Noãn mất đi, cô lộ ra một nụ cười.

Mọi người nghe thấy thế đều gật gật đầu.

Đúng lúc này ông nội của Noãn Noãn lại nói tiếp: “Nếu như....nếu như không được, vậy chúng ta liền cầu xin quỷ sai đại nhân, để....để cho Noãn Noãn đầu thai vào một gia đình tốt.”

Mọi người nghe thấy thế đều trở nên trầm mặc.

Tạ Giai Tuệ ngơ ngác ngồi dưới đất, cũng không biết đang nghĩ điều gì, qua một lúc lâu sau, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, đứng lên đi về phía nhà vệ sinh.

“Bộ dáng bây giờ của con, bảo bối mà nhìn thấy, nhất định sẽ ghét bỏ con cho coi.”

“Hu hu hu..... Cháu muốn ăn khoai tây chiên, cháu còn chưa được ăn khoai tây chiên.....” Noãn Noãn vừa mới tỉnh lại, liền bắt đầu dàn dụa nước mắt.

Làm sao lại có thể như thế chứ?

Làm sao lại có thể làm như thế được chứ?

Kẹo que thì cũng thôi đi không nói nữa, khoai tây chiên cũng không được ăn, đau lòng, thương tâm, đã lâu lắm rồi cậu bé còn chưa được ăn đấy.

Nhưng mà cậu bé là quỷ, khóc hu hu, cũng không có ai nhìn thấy, cũng không có ai nghe thấy, đương nhiên ngoại trừ Hà Tứ Hải.

Mọi người nói mới sáng sớm, lại còn là sáng mồng một đầu năm, mà ở trong nhà quỷ khóc sói gào, này xem là chuyện gì chứ?

“Được rồi, được rồi, cháu khoan hẵng khóc, đợi lát nữa chú đi mua cho cháu có được hay không nào?” Hà Tứ Hải nói.

Có điều hắn nhớ lúc mấy người Trương Đại Quân quay về, dường như có mang theo một túi lớn trong đó có khoai tây chiên, đợi lát nữa tìm thử xem.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải nói chuyện với chỗ không khí trên giường ngủ, Lưu Vãn Chiếu vừa mới tỉnh dậy lắp bắp kinh hãi.

Vội vàng hỏi: “Trên giường còn có người khác sao?”

Nhìn thấy bộ dáng toàn thân không được tự nhiên của Lưu Vãn Chiếu, Hà Tứ Hải mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, một đứa trẻ mà thôi, mới có hai tuổi rưỡi.”

“Cháu đã ba “chuổi” rồi.” Noãn Noãn bò dậy bất mãn nói.

“Biết rồi, cháu đi chơi đi, tối hôm nay, chú sẽ đưa cháu đi gặp cha mẹ của cháu.” Hà Tứ Hải rất là bất đắc dĩ nói.

“Đứa trẻ nhỏ như thế sao?” Lưu Vãn Chiếu nghe thấy thế vô cùng kinh ngạc.

Sau đó nói: “Vậy anh thắp sáng đèn dẫn hồn đi, để em nhìn cậu bé xem, nhỏ như thế, thật là đáng thương.”

Lưu Vãn Chiếu nói xong thở dài một hơi thật sâu.

“Cậu bé còn mặc quần áo mùa hè, nếu như anh thắp sáng đèn dẫn hồn, phỏng chừng cậu bé sẽ bị đông cứng mất.” Hà Tứ Hải đáp.

“Như vậy sao.” Lưu Vãn Chiếu nghe thấy thế có hơi thất vọng.

“Vậy thì anh chăm sóc cậu bé cho tốt nhé, tuổi còn nhỏ như thế, đi đến nhân gian một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì.....” Lưu Vãn Chiếu buồn bã nói.

Hà Tứ Hải nhấp môi, vươn tay bế cậu bé Noãn Noãn lên.

“Em gọi Đào Tử dậy đi nhé, anh mang thằng bé ra ngoài trước.” Hà Tứ Hải nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment