Nói xong liền xoay người ôm Noãn Noãn đi ra khỏi phòng, sau đó để cho cậu bé tự mình chạy vào trong sân chơi.
Noãn Noãn nhìn thoáng qua mấy bức tường trong sân, có chút mờ mịt mà cào cào đầu tóc.
Sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua Hà Tứ Hải, lúc này mới an tâm mà lộ ra một nụ cười, sau đó nhấc đôi chân ngắn củn chạy vào trong sân.
“Mẹ, trên phố có cửa tiệm nào bán quần áo trẻ con không ạ?” Hà Tứ Hải hỏi Dương Bội Lan.
Dương Bội Lan mới sáng sớm đã thức dậy rồi, đang dọn dẹp bàn ghế, tối hôm qua ăn cơm tất niên, bà nội và mấy đứa còn chơi mạt chược một lúc nữa nên còn chưa có dọn dẹp.
“Tiệm bán quần áo trẻ con? Cái này thì không có, có điều có tiệm bán quần áo, toàn là bán quần áo của người lớn, nhưng mà hôm nay là mùng một đầu năm, cũng không có mở cửa đâu.” Dương Bội Lan nói.
“Như vậy à.” Hà Tứ Hải nghe thấy thế có chút thất vọng.
“Con muốn mua quần áo trẻ con, là mua cho Đào Tử sao? Đào Tử còn chưa mua quần áo à? Cũng thật là, sao mẹ lại không nghĩ đến việc này chứ, mẹ hẳn là nên mua thêm cho con bé vài bộ quần áo mới.” Dương Bội Lan vẻ mặt ảo não nói.
“Không phải Đào Tử ạ, con muốn mua quần áo mùa đông cho một đứa nhỏ tầm hai tuổi rưỡi, không có thì thôi vậy.” Hà Tứ Hải đáp.
“Hai tuổi rưỡi? Mua cho ai thế cháu?” Lúc này bà nội từ trong phòng đi ra tò mò hỏi.
“Tối hôm qua có đón tiếp một cậu bé, mới có hai tuổi rưỡi thôi, từ ban công trên nhà....”
Hà Tứ Hải nhìn về phía chiếc sân ngoài nhà, Noãn Noãn đang trèo lên xe bus chơi đùa.
“Haizzz, nhỏ như vậy sao, như vậy tim can của người làm cha mẹ cũng sẽ....” Bà nội thở dài một hơi nói.
Dương Bội Lan cúi thấp đầu, cảm thấy dường như câu này là đang nói bà vậy.
“Đúng rồi, Bội Lan, không phải quần áo lúc nhỏ của Tứ Hải con đều đang giữ lại sao, tìm thử xem có chiếc nào mà đứa nhỏ có thể mặc được hay không.” Đúng lúc này bà nội đột nhiên nói.
“Ô? Quần áo của cháu?” Hà Tứ Hải nghe thấy thế vô cùng kinh ngạc.
“Quần áo của cháu, mẹ cháu vẫn luôn không nỡ vứt đi, đều đã giặt sạch sẽ cất gọn ở trong tủ ấy, có điều nhiều năm như thế rồi, mẫu mã có hơi lỗi thời.” Bà nội nói.
“Mẫu mã lỗi thời cũng không sao cả, có thể mặc là được ạ.” Hà Tứ Hải vội vàng nói.
“Mẹ đi tìm thử xem.” Dương Bội Lan vội vàng nói.
“Noãn Noãn, cháu qua đây.” Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay nói với cậu bé Noãn Noãn đang nghịch xe ô tô.
Noãn Noãn lập tức lắc la lắc lư cái mông chạy đến.
Ngẩng cổ nhìn vào Hà Tứ Hải, ý là đang hỏi hắn gọi cậu bé để làm cái gì.
“Đi theo chú.” Hà Tứ Hải dắt Noãn Noãn đi vào trong phòng của Dương Bội Lan.
Bà nội cũng tò mò đi vào theo.
Dương Bội Lan mở một cánh cửa tủ ra, bên trong đó là quần áo trẻ con xếp đầy tủ.
“Quần áo lúc nhỏ của con đều ở chỗ này, mẹ dựa theo độ tuổi mà sắp xếp đấy, hai tuổi rưỡi.....hẳn là ở đây.”
Dương Bội Lan lấy một chiếc áo len cổ tim từ trong tủ quần áo ra, sau đó là một chiếc áo giống như áo hoodie và một bộ áo bông quần bông kiểu dáng cũ, ngoài những thứ đó ra, còn có một chiếc áo bảo hộ màu xanh lam, trước ngực còn có một con vịt màu vàng đáng yêu.
“Để cho cậu bé thử trước đi, xem có vừa vặn hay không.” Dương Bội Lan đưa quần áo cho Hà Tứ Hải, sau đó tò mò nhìn quanh bốn phía.
Hà Tứ Hải không nói chuyện, mà là nhìn chiếc áo bảo hộ trước ngực có con vịt nhỏ màu vàng, không hiểu sao cảm thấy có hơi quen thuộc.
“Chú vịt nhỏ, bơi bơi nè....” Noãn Noãn ở bên cạnh dùng giọng trẻ con non nớt nói, khiến cho Hà Tứ Hải bừng tỉnh.
Hà Tứ Hải phản ứng lại được vươn tay phất một cái, đèn dẫn hồn liền xuất hiên trong tay của hắn.
Sau đó vươn tay thắp sáng đèn dẫn hồn, ánh đèn màu vỏ quýt nở rộ ở trong phòng.
Noãn Noãn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Một đứa bé trai mũm mĩm mập mạp, tóc mái trên trán được cắt tỉa ngay ngắn gọn gàng, lộ ra một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, nhìn vào vô cùng đáng yêu.
“Một đứa bé biết bao ngoan ngoãn, biết bao đáng yêu nha.” Bà nội cảm khái nói.
Dương Bội Lan cũng theo đó mà gật gật đầu.
Bản thân Noãn Noãn còn chưa có phản ứng lại được, tiếp đó liền cảm thấy từng tia mát lạnh.
Vội vàng rụt cổ, được rồi, cũng không thấy cổ mà rụt.
Cậu bé vội ôm lấy chân của Hà Tứ Hải, cả người phát run.
“Nào, mặc quần áo này vào sẽ không thấy lạnh nữa.” Hà Tứ Hải nói.
“Để cho mẹ.” Dương Bội Lan ở bên cạnh nói.
“Được, để bà nội mặc quần áo cho cháu sẽ không thấy lạnh nữa nhé.” Hà Tứ Hải nói.
Noãn Noãn nghe thấy thế rất nghe lời mà gật gật đầu.
Nhìn cậu bé Noãn Noãn mặc xong quần áo tròn vo như một quả bóng, Hà Tứ Hải mỉm cười hỏi : “Bây giờ không còn lạnh nữa đúng không nào?”
Noãn Noãn gật gật đầu, nhưng ngay sau đó lại bất mãn mà lắc lư thân mình.
“Không động được ạ.”
Quần áo mặc nhiều quá rồi, làm sao có thể tiện như khi cậu bé mặc quần áo mùa hè chứ.
“Một lát nữa sẽ tốt thôi, đợi lát nữa chị gái dậy rồi, mấy đứa cùng nhau chơi nhé.” Hà Tứ Hải nói xong, nhấc đèn dẫn hồn lên, dắt cậu bé đi ra khỏi phòng.
------
Dịch: MBMH Translate