Nghe thấy được chơi, Noãn Noãn lại vui vẻ trở lại.
“Haizzz.” Nhìn thấy Hà Tứ Hải dắt theo Noãn Noãn đi ra khỏi phòng, bà nội lại thở dài một hơi.
“Một đứa nhỏ dễ thương như vậy, cha mẹ của thằng bé sẽ đau khổ thành cái dạng gì chứ?” Bà nội lại một lần nữa cảm khái nói.
“Mẹ, đây cũng là chuyện không có biện pháp, lại nói, có thể gặp được Tiểu Chu—Tứ Hải, đã xem như là rất may mắn rồi.” Dương Bội Lan nói.
Bà nội nghe thấy thế mỉm cười gật gật đầu.
“Việc mà Tứ Hải làm là đại thiện, là có công đức lớn.” Bà nội nói.
Dương Bội Lan nghe vậy cũng gật đầu.
Hà Tứ Hải dắt Noãn Noãn ra khỏi phòng, vừa hay gặp được Lưu Vãn Chiếu dắt Đào Tử đi ra từ phòng đối diện.
Đào Tử vừa liếc mắt liền nhìn thấy Noãn Noãn, kinh hỉ nói: “Ô, em trai nhỏ.”
Em trai nhỏ có thể chơi đùa với cô nhóc, còn về phần em trai nhỏ từ đâu nhảy ra, cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô nhóc.
Noãn Noãn cũng rất vui vẻ, bởi vì rốt cục đã có người chơi cùng cậu bé rồi.
Đã rất lâu rất lâu rồi không có bạn nhỏ nào chơi cùng với cậu bé nữa, thậm chí là nói chuyện cùng với cậu bé.
“Ô, ở đâu chui ra thêm một đứa nhỏ thế?”
Sau khi Ôn Nhã thức dậy, mới vừa đi đến cửa, liền nhìn thấy có một đứa bé trai đang chơi đùa cùng với Đào Tử ở trong vườn, không khỏi có chút nghi hoặc.
“A, là vị khách nhỏ của Tứ Hải đấy.” Bà nội ngồi ở trước cửa mỉm cười nói.
“Vị khách nhỏ?” Ôn Nhã nghe thấy thế có chút khó hiểu.
Nếu nói là bạn của Đào Tử, mới sáng sớm đã đến tìm Đào Tử chơi, bà còn có thể hiểu được.
Nhưng mà khách của Hà Tứ Hải, là ý gì chứ?
Một người lớn như thế, lại có một vị khách nhỏ như vậy? Đến cùng với cha mẹ hay sao thế?
Ôn Nhã nhìn trái ngó phải, cũng không phát hiện ra mà.
Lúc này Trương Lộc dụi dụi mắt đi ra.
Nhìn thấy Noãn Noãn ở trong sân, ô lên một tiếng, sau đó cũng tò mò mà hỏi bà nội như thế.
Trương Lộc sau khi nghe bà nội nói lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
“Tiểu Chu làm việc thật vất vả, mới đầu năm như thế này cũng có việc phải làm rồi.” Trương Lộc nói.
Ôn Nhã ở bên cạnh vẫn là không hiểu được.
“Đây là vị khách hàng nhỏ của Tiểu Chu, Tiểu Chu phải giúp cậu bé ấy hoàn thành tâm nguyện, cậu bé mới có thể trở về Minh thổ.” Trương Lộc giải thích.
“Ô, ô.....” Ôn Nhã nghe thấy thế kinh ngạc đến nỗi hai mắt mở trừng trừng.
Một câu cũng không thể nói ra được thành lời, lúc nhìn về phía Trương Lộc, cả người đều lui về phía sau.
Trương Lộc gật gật đầu nói: “Chính là cái mà mẹ đang nghĩ đấy, cậu bé này thật ra là quỷ, một con quỷ nhỏ.”
Trương Lộc vừa nói, ngữ khí vừa trở nên âm trầm.
Ôn Nhã nghe thấy thế kinh hô một tiếng, quay người chạy vào trong phòng.
“Hi hi hi.....” Trương Lộc phát ra tiếng cười khúc khích.
“Cái con bé này, mới sáng sớm đã dọa mẹ con.” Bà nội có chút buồn cười nói.
“Nào có dọa mẹ đâu ạ, mấy lời con nói là sự thật mà.” Nói xong liền ngồi xuống cạnh bà nội.
“Đầu tóc cũng không chải, mặt mũi cũng chưa rửa, cháu ngồi ở đây làm cái gì, mau đi rửa mặt đi.” Bà nội vươn tay gõ nhẹ lên đầu của cô nàng.
“Bà để cho cháu ngồi một lát, ngồi một lát thôi ạ, mới ngủ dậy xong, cháu phải vận khí đã.” Trương Lộc ôm lấy cánh tay của bà nội nũng nịu nói.
Bà nội tràn đầy yêu thương mà vươn tay ra, vuốt vài cái trên mái tóc của cô nàng.
Lúc này Ôn Nhã theo chân Trương Hải Quân từ trong phòng đi ra.
Bà rụt rè sợ hãi nấp sau lưng của Trương Hải Quân.
Trương Hải Quân liếc mắt nhìn vào trong sân xem xét một chút, sau đó quay đầu trừng mắt liếc nhìn Trương Lộc một cái.
Quay đầu nói với Ôn Nhã ở đằng sau lưng: “Em đừng sợ, nếu như thật sự là quỷ hại người, Tứ Hải có thể để cho thằng bé chơi với Đào Tử sao?”
“Đó thì là quỷ hại người cái gì chứ, chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, lại nói, quỷ và người thật ra cũng giống nhau, chẳng có gì đáng sợ cả đâu.” Bà nội ở bên cạnh cười ha hả nói.
Ôn Nhã nghe thấy thế, trước tiên liền trừng mắt nhìn Trương Lộc một cái.
Trương Lộc nhìn bà lè lè lưỡi, chẳng hề để tâm chút nào.
Đúng lúc này, Đào Tử rút chiếc dây cót đằng sau mông của món đồ chơi con gà mập, con gà lập tức nhanh như chớp chạy về hướng cửa lớn.
Noãn Noãn cất đôi chân nhỏ, bật cười ha hả chạy theo đằng sau.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu bé, Ôn Nhã cũng không còn sợ hãi như thế nữa.
Mà là có chút tiếc hận nói: “Một đứa bé nhỏ như vậy, làm sao lại qua đời? Thật là đáng tiếc, hơn nữa, hơn nữa em nhìn thằng bé....”
Ôn Nhã nhìn vào chiếc bóng bị kéo dài trên mặt đất.
“Đó là bởi vì đèn dẫn hồn, đèn tắt làm quỷ, đèn sáng thành người, bây giờ cậu bé là người.” Trương Lộc ở bên cạnh giải thích nói.
“Nghe Tứ Hải nói, là bởi vì rơi xuống từ ban công.” Bà nội ở bên cạnh nhẹ giọng nói.
Mọi người nghe thấy thế lập tức nhíu mày, tưởng tượng đến việc một đứa bé nhỏ như vậy, ngã từ trên ban công xuống, trong tim như thể bị người ta nhéo một cái vậy.
Lúc này Noãn Noãn đã chạy đến gần phía trước, bắt lấy được con gà mập.
Sau đó cười híp mắt nhìn về phía bà nội gọi một tiếng: “Bà nội.”
Sau đó tò mò nhìn vào mấy người Trương Hải Quân, tiếp theo lại xoay người chạy về phía Đào Tử.
“Ăn sáng thôi nào.” Đúng lúc này Trương Lục Quân từ phòng bếp đi ra nói.
Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu đi theo phía sau lưng hắn, hóa ra vừa rồi hai người họ phụ giúp ở trong bếp.
------
Dịch: MBMH Translate