Đại khái bởi vì Hà Tứ Hải đã giải thích qua với Trương Lục Quân, cho nên Trương Lục Quân căn bản không có hỏi nhiều.
Lúc ăn sáng, chủ động lấy cho Noãn Noãn một phần bát đũa.
“Cháu có thể ăn nhìuuuu lắm ạ.” Noãn Noãn cầm lấy đôi đũa, nhìn chằm chằm vào một bàn tràn ngập đồ ăn.
Đã sắp nửa năm cậu bé không được ăn cái gì rồi, nhìn thấy món gì cũng muốn ăn cả.
Bởi vì là năm mới, cho dù mới sáng sớm cũng rất phong phú, cái này rất phù hợp với khẩu vị của Noãn Noãn.
“Có thể ăn, vậy thì cháu ăn nhiều một chút nhé.”
Dương Bội Lan ở bên cạnh lấy một chiếc muỗng đưa cho cậu bé, đem chiếc đũa của cậu bé bỏ xuống, bởi vì nhìn cách mà cậu bé cầm đũa, liền biết được cậu bé không biết dùng lắm.
“Uhm, uhm, cảm ơn bà nội.” Noãn Noãn vui vẻ nói.
“Thật là lễ phép.”
Dương Bội Lan xoa xoa đầu của cậu bé, nhớ đến Hà Tứ Hải lúc còn nhỏ, lại càng thêm thương tiếc.
“Ăn cơm thôi.” Bà nội nói.
Trên thực tế Đào Tử và Noãn Noãn đã không hề khách khí, bắt đầu ăn luôn rồi.
“Tứ Hải à, đợi lát nữa ăn sáng xong, cháu đưa Noãn Noãn về nhà thăm cha mẹ của thằng bé đi, tết nhất, cũng để cho gia đình nhà người ta đón một cái tết đoàn viên.” Bà nội nhìn cậu bé Noãn Noãn đang vùi đầu vào ăn, tim đều nhũn hết cả mà nói.
“Dạ.” Hà Tứ Hải nghe thấy thế nghĩ ngợi một lát rồi gật gật đầu nói.
“Không ảnh hưởng chứ? Nếu như mà ảnh hưởng thì thôi đi, bà cũng chỉ thuận miệng nói một câu thôi.” Bà nội nghe vậy cũng phản ứng lại được, vội vàng nói.
“Không ảnh hưởng, không sao đâu ạ.” Hà Tứ Hải nói.
Có điều tối hôm qua ở trong giấc mơ, Hà Tứ Hải đã quên hỏi ông bà nội của Noãn Noãn xem bọn họ sống ở chỗ nào.
Nhưng mà quảng trường lớn trước cổng trung tâm thương mại ở trong giấc mơ tối hôm qua, Hà Tứ Hải cảm thấy có chút quen mắt.
Thật sự không được nữa, thì hỏi Đinh Mẫn, dù sao đứa nhỏ hai tuổi rưỡi ngã lầu ở Hợp Châu nửa năm trước, phỏng chừng cũng chỉ có một mình Noãn Noãn.
Hơn nữa báo đài hẳn là có đưa tin.
“Noãn Noãn, tên thật của cháu là gì thế?” Trương Lộc ở bên cạnh tò mò hỏi.
“Tên thật?” Noãn Noãn nghe thấy thế, ngẩng đầu từ bát cơm lên, hiếu kỳ nhìn vào Trương Lộc.
“Noãn Noãn hẳn là tên gọi ở nhà của cháu đúng không? Thế tên thật của cháu là gì thế? Chính là cái tên mà sau này khi lên nhà trẻ cháu sẽ phải dùng đến ấy?” Trương Lộc giải thích nói.
“Chị tên là Hà Đào.”
Đào Tử ở bên cạnh giơ chiếc tay nhỏ đang cầm đũa lên, trên đũa còn dính một hạt cơm, vừa hay rơi lên chóp mũi của cô nhóc, cô nhóc lập tức biến thành mắt gà chọi, lè lưỡi muốn liếm hạt cơm xuống.
“Biết con tên là Hà Đào rồi, mau ăn cơm đi.” Hà Tứ Hải ngồi ở bên cạnh, vươn đũa gắp hạt cơm trên mũi của cô nhóc xuống.
Đào Tử bất mãn lầm bầm vài tiếng, cái này khiến cho cô nhóc rất không có cảm giác thành tựu nha.
“Uhm..... cháu tên là An Tâm Noãn, ha ha, cháu tên là An Tâm Noãn.” Noãn Noãn nhớ ra tên của chính mình, vô cùng vui vẻ.
“An Tâm Noãn, tên này nghe thật là hay.” Ôn Nhã ở bên cạnh nói một câu.
“Hà Đào nghe cũng hay ạ.” Đào Tử vội vàng nói, cái này không thể thua đâu, tên của cô nhóc là đỉnh nhất đấy.
“Đều dễ nghe, đều dễ nghe, mau ăn cơm đi.” Bà nội nói.
Đợi đến khi ăn xong bữa sáng, Huyên Huyên và Uyển Uyển cũng chạy đến đây.
Noãn Noãn nhìn thấy hai chị gái tối hôm qua thì vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà vui vẻ cũng vô dụng, Hà Tứ Hải chuẩn bị dẫn cậu bé về nhà.
Đầu tiên là dùng điện thoại tra bản đồ của Hợp Châu một lát, lợi dụng công năng hình ảnh của bản đồ, rất nhanh đã tìm được địa điểm ở trong giấc mơ hôm qua.
Sau đó để cho Uyển Uyển chạy một chuyến, dẫn bọn họ qua đó.
Noãn Noãn rất là không vui, dẩu cái miệng nhỏ, cậu bé còn muốn chơi với mấy chị gái mà.
Có điều lúc Hà Tứ Hải nhét cho cậu bé một bao khoai tây chiên, cậu bé lại vui vẻ trở lại.
“Cháu có nhận ra nơi này không?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Nhận ra ạ.” Noãn Noãn gật gật đầu, nơi này cậu bé quá quen thuộc rồi, bởi vì ông bà nội thường hay dẫn cậu bé đến đây chơi.
“Vậy cháu có biết nhà của cháu ở nơi nào không?”
Noãn Noãn nghe thấy thế nghĩ ngợi một lát, sau đó chỉ về một phương hướng, nhưng mà hướng mà cậu bé chỉ cũng chỉ là một hướng chung chung.
Hà Tứ Hải lấy điện thoại ra lướt một chút, quả nhiên trên mạng có một bài báo về việc ngã lầu vào nửa năm trước.
Tiểu khu của tòa nhà ấy chính là Hồng Tinh Gia Viên.
Hà Tứ Hải lại tìm kiếm trên bản đồ một chút, quả nhiên Hồng Tinh Gia Viên ở ngay nơi cách đó không xa, hơn nữa chính là phương hướng ban nãy mà Noãn Noãn đã chỉ.
Vì thế Hà Tứ Hải bế Noãn Noãn, đi về hướng Hồng Tinh Gia Viên.
------
Dịch: MBMH Translate