Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 842 - Chương 842: Về Nhà

Chương 842: Về Nhà Chương 842: Về Nhà

Mắt thấy sắp đi đến Hồng Tinh Gia Viên, Noãn Noãn liền bắt đầu trở nên ồn ào.

“Cháu nhận ra nơi này ạ, cháu nhận ra nơi này ạ.” Cậu bé hưng phấn nói, sau đó giãy dụa muốn nhảy xuống khỏi người của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải thả cậu bé xuống, Noãn Noãn lập tức dẫn đầu chạy lên trước.

Vốn dĩ bởi vì không muốn thu hút những sự chú ý không đáng có, Hà Tứ Hải vốn muốn tắt đèn dẫn hồn, nhưng mà mới mồng một đầu năm, bên ngoài căn bản chẳng có bao nhiêu người, thế là nghĩ một lát liền thôi.

Đi đến trước cửa tiểu khu, mấy người bảo vệ của tiểu khu đều không có ở đây, lan can cũng đã được nâng hết lên.

Cũng đúng, mới đầu năm mới, người đi đến thăm hỏi họ hàng nhiều, ngăn lại thì không có nghĩa lý gì cả, mấy tên trộm phỏng chừng cũng về quê ăn tết rồi, cho nên cũng không còn nghiêm khắc như bình thường nữa.

Mặc dù nói như thế, nhưng mà trong tiểu khu vẫn có một ít người.

Bọn họ nhìn thấy Noãn Noãn, hẳn là không nhận ra được.

Một mặt vì là trẻ con, không có mấy người sẽ nhìn chằm chằm vào cậu bé.

Mặt khác là vì cách ăn mặc hiện tại của Noãn Noãn, giống hệt như một chú chim cánh cụt, không hề giống với trước đây.

“Nhà của cháu ở tòa nào?” Hà Tứ Hải lại hỏi, tiểu khu này không nhỏ, tổng cộng có mười mấy tòa.

Noãn Noãn lắc lắc đầu, cậu bé không biết ở tòa nào, nhưng mà cậu bé biết ở nơi nào.

Cậu bé nhấc đôi chân ngắn củn, trực tiếp chạy về nhà, cậu bé đã không thể chờ nổi để về nhà gặp cha mẹ rồi.

Một buổi tối không nhìn thấy cha mẹ, nhớ hai người quá đi.

“Chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã đấy.” Hà Tứ Hải theo bản năng mà nhắc nhở cậu bé.

“Ha ha, mới không có ngã đâu ạ, cháu đã là đại bảo ba chuổi rồi....”

Cậu bé còn chưa nói dứt câu, liền ba một tiếng ngã xuống đất.

Không đợi Hà Tứ Hải đến dìu, cậu bé liền tự mình lăn người bò dậy rồi, sau đó nhìn thoáng qua khoai tây chiên trên tay một cái, thở phào một hơi, còn may là chưa đè bẹp khoai tây chiên.

Hà Tứ Hải: ........

Bọn họ đi đến dưới căn thứ hai của tòa thứ bảy, cửa kính ở bên ngoài đang khóa, phải quẹt thẻ mới có thể đi vào, hoặc là nhấn chuông, để người ở bên trong mở ra, hoặc là chờ có người đến.

“Cháu biết nhà của cháu ở tầng nào không?” Hà Tứ Hải cúi đầu hỏi Noãn Noãn.

Noãn Noãn: .......

Hà Tứ Hải: ε=(′ο*)))

Hẳn là ở tầng mười chín, bởi vì trong báo có viết, nói là rơi từ lầu mười chín xuống.

Vậy thì chỉ có thể đi lên trước, rồi gõ cửa từng nhà một.

Cho nên tùy tiện nhấn chuông của nhà 1901, để người ở trong đó mở cửa cho, rồi sau khi đi vào lại gõ cửa hỏi.

Hà Tứ Hải đang suy nghĩ là làm theo cách này, hay là nhờ Đinh Mẫn giúp.

Hoặc là trực tiếp biến thành trạng thái quỷ hồn, mở cửa ra, nhất định là cửa có thể mở từ trong ra, nếu không thì người ra làm sao có thể đi ra chứ.

Đúng lúc này, truyền đến tiếng bước chân, có người từ trong tòa nhà đi ra.

Hà Tứ Hải vội vàng kéo Noãn Noãn đứng sang bên cạnh.

Quả nhiên có một người phụ nữ trung niên tay xách mấy hộp quà đi đến.

Hà Tứ Hải vội vàng nhân cơ hội dắt Noãn Noãn đi vào.

Vừa mới bước vào sảnh, Noãn Noãn lập tức giãy khỏi tay của Hà Tứ Hải, chạy về phía thang máy.

Sau khi vào thang máy, không cần Hà Tứ Hải nói, Noãn Noãn liền nhón gót chân lên, ấn vào số 19.

Hà Tứ Hải: →_→

Thằng nhóc này, vừa rồi còn dùng vẻ mặt ngơ ngác đấy.

“Không phải cháu không biết ở tầng nào sao? Tại sao bây giờ lại có thể ấn vào tầng 19?” Hà Tứ Hải cạn lời luôn.

“Mẹ dạy cháu ấn vào cái này ạ.” Noãn Noãn đắc ý nói.

Được thôi, xem ra cậu bé thật sự không biết, chỉ là dựa theo ký ức mà ấn vào đó thôi.

Rất nhanh bọn họ đã đi đến tầng 19.

Thiết kế của Hồng Tinh Gia Viên là một tầng bốn hộ, trái phải mỗi bên hai căn.

Không đợi Hà Tứ Hải đến gõ cửa phòng 1901, Noãn Noãn đã chạy đến trước cửa căn hộ 1902, hai tay buông thõng xuống.

Dùng giọng sữa non nớt hô lên: “Mẹ ơi, con đến rồi nè, mau mở cửa cho con.”

............

“Giai Tuệ, nếu không thì con và Đạt Thành về phòng nghỉ ngơi một lát đi, ở đây không cần hai đứa phụ đâu.” Bà nội của Noãn Noãn ở trong bếp nói với Tạ Giai Tuệ.

Từ lúc sáng sớm bọn họ đến đây, sau khi nói về chuyện của Noãn Noãn.

Tạ Giai Tuệ không những đi tắm rửa, thay một bộ quần áo đẹp đẽ, còn trang điểm nhẹ, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Suốt nửa năm nay, mặc dù có ông bà nội của Noãn Noãn phụ giúp, nhưng mà trong nhà vẫn bừa bộn như cũ.

Đợi đến khi dọn dẹp xong, Tạ Giai Tuệ lại bắt đầu làm bữa trưa ở trong nhà bếp.

Mọi thứ đều giống hệt như người bình thường vậy.

Nhưng mà hành vi khác thường như vậy, ngược lại càng làm cho mọi người lo lắng hơn.

“Mẹ, không có việc gì đâu, còn phải để mẹ đến nấu cho bọn con ăn, cũng không thể coi được.” Tạ Giai Tuệ nói.

Nghe cô nói như thế, bà nội của Noãn Noãn càng sầu hơn, bệnh của cô không lẽ càng thêm nghiêm trọng rồi sao?

“Giai Tuệ, con không sao chứ?” Bà nội của Noãn Noãn cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Con có thể có chuyện gì chứ, con đang tốt lắm.” Tạ Giai Tuệ mỉm cười đáp.

Bình Luận (0)
Comment