Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 843 - Chương 843: Noãn Bảo Của Mẹ.

Chương 843: Noãn Bảo Của Mẹ. Chương 843: Noãn Bảo Của Mẹ.

“Không có chuyện gì thì tốt, không có chuyện gì thì con không cần ở trong này nữa đâu, con về phòng ngủ một giấc đi, nói không chừng còn có thể gặp được Noãn Noãn ở trong mơ đấy.” Bà nội của Noãn Noãn nói.

“Noãn Noãn mà báo mộng, cũng nhất định là vào buổi tối, làm gì có chuyện báo mộng giữa ban ngày chứ ạ, Noãn Noãn, con nói có phải hay không?” Tạ Giai Tuệ nói xong, còn ngoảnh ra phía ngoài phòng bếp hô lên một tiếng.

Cái con bé này, trong chớp mắt liền xác định được, bệnh tình của nó nặng hơn rồi.

“Mẹ đừng có nhìn con như thế, Noãn Noãn vẫn luôn ở nhà có phải không ạ? Mặc dù con không thể nhìn thấy thằng bé, không nghe thấy thằng bé nói chuyện, nhưng mà thằng bé nhất định có thể nhìn thấy con, cũng có thể nghe được lời con nói, Noãn Noãn, con nói có phải hay không?”

Nói xong, cô lại hướng ra ngoài phòng khách hô lên một tiếng.

“Haizzz......” Bà nội của Noãn Noãn nghe thấy thế có chút giật mình, có điều cũng cảm thấy lời con dâu nói khá hợp lí.

Nhưng đúng lúc này, Tạ Giai Tuệ đang rửa rau lại đột nhiên bắt đầu nhỏ giọng nức nở.

Nước mắt không nhịn được mà tí tách rơi xuống trong bồn rửa.

Lúc này, trong phòng khách, ông nội của Noãn Noãn cũng đang trò chuyện với An Đạt Thành.

“Đạt Thành, con là đàn ông, cha biết sự đau khổ của con khi mất đi Noãn Noãn, chúng ta đều rất đau khổ, nhưng mà người mất cũng đã mất rồi, người còn sống thì vẫn phải sống, con là đàn ông, con phải vực dậy cái nhà này, cái nhà này không thể đổ được.” Ông nội của Noãn Noãn thấm thía nói.

“Cha, con biết, trong lòng con có tính toán.” An Đạt Thành vẻ mặt mệt mỏi nói.

Trên thực tế những lời nói này, không biết hắn đã nghe bao nhiêu lần nữa.

Cái này không cần bọn họ nói, hắn cũng không muốn cái nhà này sụp đổ.

Hắn dùng hết tất cả sức lực đi bù đắp, nhưng mà đứa con trai đã mất đi thì không có thứ gì có thể bù đắp nổi, bù thì sẽ trở về được hay sao.

Nghĩ đến Noãn Noãn, trong lòng An Đạt Thành liền vô cùng đau đớn.

Gia đình, công việc, cuộc sống đều không thể đẩy ngã hắn, mỗi khi mệt mỏi, chỉ cần nghĩ đến con trai, khóe miệng sẽ không tự chủ mà mỉm cười, dường như trong thân thể xuất hiện một nguồn tinh lực vô tận.

Nhưng mà nửa năm này, tất thảy mọi thứ đều thay đổi, hắn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, bất kể là về mặt tinh thần hay là về mặt thân thể.

An Đạt Thành ngồi ở trên sô pha ôm đầu, tâm trí lao lực quá độ.

Ông nội của Noãn Noãn không nói thêm nữa, dựa người trên sô pha, nhìn vào trần nhà trắng toát, cũng không biết đang nghĩ những thứ gì.

Đúng lúc này, đột nhiên ông nghe thấy một hồi gõ cửa truyền từ ngoài vào.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, con đến rồi đây, mẹ mau mở cửa cho con.”

“Cha ơi, cha ơi, con đến rồi đây, cha mau mở cửa cho con.”

.............

An Đạt Thành giật mình, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng của hắn nhìn sang phía ông nội Noãn Noãn, vẻ mặt kinh ngạc, hắn cho rằng bản thân mình đang xuất hiện ảo giác.

Mà ông nội Noãn Noãn ở bên cạnh cũng ngồi thẳng dậy.

Bây giờ đang ở trong mơ sao?

Đúng lúc này, Tạ Giai Tuệ từ trong phòng bếp xông ra, nhưng mà bởi vì đi dép lê, sàn nhà quá trơn trượt, người lại chạy vội, ba một tiếng ngã nhào xuống đất, nghe thôi cũng thấy đau.

An Đạt Thành vội vàng đứng dậy chuẩn bị đỡ cô.

Nhưng mà Tạ Giai Tuệ đã nhanh chóng bò dậy, khập khiễng đi ra cửa.

“Noãn Noãn, đừng vội, đừng vội, mẹ đến rồi đây, mẹ mở cửa cho con, mẹ mở cửa cho con.....”

Mặc dù trên người Noãn Noãn mặc một thân quần áo rất quê mùa, nhưng mà Tạ Giai Tuệ vừa nhìn một cái liền nhận ra đứa bé này chính là con trai của mình.

“Ha ha, mẹ ơi, mẹ nhìn thấy con rồi sao ạ? Con nhớ mẹ lắm đấy.” Noãn Noãn giơ cánh tay nhỏ bé lên, vẻ mặt vô cùng cao hứng.

Tạ Giai Tuệ lập tức ngồi xổm xuống, gắt gao ôm lấy cậu bé vào lòng, ôm rất chặt, hận không thể để cậu bé nhập vào tim can.

“Mẹ ơi, mẹ ôm chặt quá đi, con sắp không thở được nữa rồi.” Noãn Noãn ôm lấy cổ của Tạ Giai Tuệ nói..

Tạ Giai Tuệ nghe thấy thế cuống quít buông cánh tay ra, sau đó cánh tay cong thành hình cánh cung, vây lấy cậu bé ở giữa, dường như cô sợ nếu buông cánh tay ra, thì sẽ không nhìn thấy được con trai nữa vậy.

“Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt, là mẹ không tốt.....” Tạ Giai Tuệ vội vàng nói.

“Ha ha, mẹ không cần nói xin lỗi, Noãn Noãn không thích đâu nha.” Noãn Noãn nói xong, nhướn đầu khẽ hôn bẹp một ngụm lên gương mặt của Tạ Giai Tuệ.

“Noãn bảo của mẹ.”

Nụ hôn ấm áp mà lại mềm mại đọng lại trên gương mặt, đầu tiên khiến cho Tạ Giai Tuệ sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại được, đặt mông ngồi bệt xuống dưới đất, nhẹ nhàng ôm Noãn Noãn vào lòng, dựa vào lồng ngựa nhỏ nhắn của cậu bé, nghẹn ngào khóc nấc lên.

Lúc này An Đạt Thành và ông bà nội của Noãn Noãn cũng đã từ phía sau đi đến.

An Đạt Thành vừa nhìn liền thấy được đứa con trai được vợ mình ôm vào trong lòng, hai mắt đỏ bừng, nước mắt cứ trượt dài xuống.

Mà ông nội và bà nội của Noãn Noãn, lại chú ý đến người đứng phía sau Noãn Noãn, trên tay đang xách đèn dẫn hồn là Hà Tứ Hải.

“Quỷ sai đại nhân.” Hai người vội vàng tiến lên phía trước, muốn hướng Hà Tứ Hải hành lễ.

Chắp tay, cúi đầu, hay là quỳ xuống?

Bọn họ có hơi do dự một chút, liền cùng quỳ xuống.

Thời điểm ở trong mơ còn không cảm giác được, nhưng lúc xuất hiện ở trong hiện thực, sự đả kích cũng như rung động đánh vào trong tâm họ lên đến tột đỉnh.

Mặc dù chỉ là quỷ sai, nghe thì cảm thấy không phải là chức thần linh to tát gì, nhưng mà cho dù chức vị có nhỏ đến đâu, thì cũng là thần, tự nhiên trong lòng sẽ sinh ra kính sợ.

“Không cần như thế.”

Hà Tứ Hải vươn tay nhẹ nhàng phất một cái, hai người tự nhiên liền quỳ không nổi nữa, từ sau khi có thần lực, lúc sử dụng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Lúc này Tạ Giai Tuệ đang bị An Đạt Thành ôm giãy khỏi cái ôm của hắn, đem đứa con trai trong lòng mình nhét vào trong ngực của chồng.

Sau đó lập tức đổi ngồi thành quỳ, không đợi Hà Tứ Hải phản ứng lại, liền trực tiếp dập đầu bang bang liên tục mấy cái.

“Cảm ơn quỷ sai đại nhân trả Noãn Noãn lại cho tôi, cảm ơn quỷ sai đại nhân trả....” Cô vừa dùng sức vái đầu vừa nói.

Hà Tứ Hải vươn tay ngăn cô lại, nhíu mày nói: “Vào nhà rồi nói sau.”

“A, đúng, vào nhà nói, vào nhà nói.”

Ông nội Noãn Noãn nhìn thấy Hà Tứ Hải cau chặt mày, lo lắng Tạ Giai Tuệ sẽ làm cho Hà Tứ Hải nổi giận, vội vàng cùng với bà nội của Noãn Noãn đi lên trước dìu Tạ Giai Tuệ đứng dậy kéo vào trong nhà.

An Đạt Thành gắt gao đem đứa con trai ôm vào trong lòng, lấy tay quệt nước mắt, cũng theo đó đứng lên.

“Quỷ sai đại nhân mau vào nhà.....” Hắn vội vàng nói.

“Cần phải đổi giày không?” Hà Tứ Hải nhìn thoáng qua sàn nhà sạch sẽ rồi hỏi.

Mọi người: ......

Tất cả mọi người đều chưa phản ứng lại được, Hà Tứ Hải thế nhưng lại hỏi ra vấn đề như thế này.

“A, không cần, không cần đâu.” Ông nội của Noãn Noãn phản ứng lại trước tiên, vội vàng nói.

Sau đó lại nhìn bà nội của Noãn Noãn nói tiếp: “Đi rót cho quỷ sai đại nhân chén trà.”

“Để con, để con....” Lúc này Tạ Giai Tuệ cũng phản ứng lại được, lau nước mắt nói.

Nhưng mà ánh mắt của cô từ đầu đến cuối vẫn đặt ở trên người con trai, chỉ có một chút tâm tư rơi trên người của Hà Tứ Hải, tràn đầy tò mò.

“Vẫn là để cho mẹ làm đi.” Bà nội của Noãn Noãn nhìn thấy bộ dáng của cô, làm sao mà yên tâm cho được.

“Không cần phiền toái như vậy đâu, tôi giao phó vài câu sẽ đi thôi.” Hà Tứ Hải nói.

“Quỷ sai đại nhân ngài ngồi đi, ngài ngồi xuống rồi hẵng nói.” Ông nội của Noãn Noãn vội vàng nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment