Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 844 - Chương 844: Noãn Bảo Của Mẹ. (2)

Chương 844: Noãn Bảo Của Mẹ. (2) Chương 844: Noãn Bảo Của Mẹ. (2)

Hà Tứ Hải cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, sau đó đặt đèn dẫn hồn ở trên bàn trà.

Nhìn thấy mọi người vẫn còn đang đứng như cũ, có chút bất đắc dĩ nói: “Mọi người cũng ngồi xuống đi.”

Mọi người nghe thấy thế, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống.

Nhìn thấy bọn họ như thế, Hà Tứ Hải cũng không nói thêm cái gì nữa, mà là hỏi: “Tôi nghĩ, hẳn là mọi người đã biết tôi có thân phận gì?”

Nhưng có người gật đầu, lại cũng có người lắc đầu.

“Nói là quỷ sai, thật ra thân phận thật sự của tôi chính là tiếp dẫn giả, công việc chính của tôi chính là giúp đỡ những quỷ hồn chưa hoàn thành tâm nguyện mà lưu lạc lại nhân gian hoàn thành tâm nguyện, dẫn độ cho bọn họ trở về Minh thổ.”

Lúc này Tạ Giai Tuệ đã đón lấy Noãn Noãn từ trong lòng của An Đạt Thành, ôm vào trong lòng mình, nghe thấy thế không khỏi siết chặt tay.

“Vậy thì.....Noãn Noãn còn có tâm nguyện gì chưa thành sao? Hơn nữa....hơn nữa Noãn Noãn thằng bé không hề có chút khác biệt nào so với khi còn sống cả.” An Đạt Thành ở bên cạnh có chút không yên nói.

“Sở dĩ tình huống Noãn Noãn lưu lại nhân gian có chút đặc thù, lúc đó cô nói cậu bé ngoan ngoãn đợi ở nhà, cho nên sau khi chết đi, biến thành chấp niệm của cậu bé, vẫn luôn một mực ở lại trong nhà.....” Hà Tứ Hải nhìn vào cậu bé Noãn Noãn đang ngồi trong lòng của Tạ Giai Tuệ.

Mà Noãn Noãn lúc này đang vươn cánh tay bé nhỏ lau nước mắt trên mặt của Tạ Giai Tuệ.

Tạ Giai Tuệ nghe thấy thế liền nắm lấy bàn tay của Noãn Noãn, cũng không biết hẳn là nên vui vẻ hay là đau buồn.

“Noãn bảo của mẹ, con nghe lời như vậy, tại sao lại trèo lên ban công cơ chứ?” Tạ Giai Tuệ khóc nức nở nói.

“Bởi vì mẹ còn chưa nói tạm biệt với con mà, con muốn nói tạm biệt với mẹ.” Noãn Noãn vẻ mặt ngây thơ nói.

Sau đó lại nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa mà, con không ăn khoai tây chiên nữa đâu.”

Nói xong còn đem túi khoai tây chiên đang nắm chặt trong tay mình thả vào lòng bàn tay của Tạ Giai Tuệ.

Tạ Giai Tuệ lại một lần nữa nhịn không nổi, ôm lấy cậu bé nhỏ giọng khóc nấc lên.

“Vậy thì.....nếu là như thế, Noãn Noãn vẫn luôn ở trong nhà, đối với Noãn Noãn có ảnh hưởng gì không? Đối với Đạt Thành và Giai Tuệ có ảnh hưởng gì không?” Lúc này ông nội của Noãn Noãn ở bên cạnh có chút không yên lòng hỏi.

Ông vừa lo lắng cho Noãn Noãn, lại lo thêm cho cả con trai và con dâu.

“Đối với Noãn Noãn mà nói, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc cậu bé luân hồi chuyển thế, về phần quỷ, không có ảnh hưởng gì đến con người cả.” Hà Tứ Hải đáp.

Mọi người nghe thấy thế vẻ mặt vui mừng.

Đặc biệt là Tạ Giai Tuệ vốn còn đang khóc nức nở, ánh mắt dường như đều đang phát sáng.

Hà Tứ Hải hiểu được suy nghĩ của bọn họ, đơn giản là muốn để cho Noãn Noãn vĩnh viễn ở lại trong nhà.

“Bây giờ sở dĩ mọi người có thể nhìn thấy Noãn Noãn, là bởi vì có liên quan đến đèn dẫn hồn, đèn tắt làm quỷ, đèn sáng thành người.”

“Nếu không có nó, mấy người sẽ không nhìn thấy Noãn Noãn, cũng không nghe thấy Noãn Noãn nói chuyện, mà Noãn Noãn cũng sẽ không thể chạm vào bất cứ thứ gì, không ăn được bất cứ thứ gì, cậu bé chỉ có thể cô độc mà ở lại căn nhà này, cho nên đối với quỷ mà nói, điều khó vượt qua nhất thật ra chính là cô độc.....”

“Hơn nữa thời gian càng dài, bởi vì mọi người trong một thời gian dài không để ý đến cậu bé, Noãn Noãn có thể sẽ buông xuôi phần chấp niệm này, tự động trở về Minh thổ.”

Mấy người An gia nghe thấy thế đều lâm vào trầm mặc.

“Nói đến như thế, đợi đến buổi tối.....tám giờ, tôi sẽ quay lại lấy đèn dẫn hồn, cũng hi vọng mọi người cho ra một sự lựa chọn.”

Hà Tứ Hải nhìn thật sâu vào bọn họ một cái rồi đứng dậy.

Mọi người nhà họ An cũng theo đó mà đứng cả dậy.

“Quỷ....tiếp dẫn đại nhân, để tôi tiễn ngài.” An Đạt Thành vội vàng nói.

“Không cần, có người đến đón tôi rồi.” Hà Tứ Hải đáp.

Mọi người nhà họ An nghe thấy thế, có chút nghi hoặc, còn chưa phản ứng lại được, liền nhìn thấy một cô bé đột nhiên từ trong không trung xuất hiện bên cạnh tiếp dẫn đại nhân.

“Chị gái nhỏ.” Noãn Noãn vẻ mặt kinh hỉ gọi một tiếng.

Giãy giụa nhảy xuống khỏi vòng tay của mẹ.

Uyển Uyển còn đang cầm lấy một quả táo to để gặm, giống như một chú chuột hamster nhỏ, cái này là dì Lưu gọt cho mấy cô nhóc, ba cô nhóc mỗi đứa một trái.

Một ngày một quả táo, bác sĩ rời xa tôi.

Mặc dù có hơi khoa trương, nhưng mà mấy đứa nhỏ ăn nhiều hoa quả cũng có cái lợi.

“Được rồi, ở lại với cha mẹ của cháu nhé, chú đi đây.”

Hà Tứ Hải khoát khoát tay, để cho Noãn Noãn đừng qua đây, Uyển Uyển không phải là đến chơi với cậu bé.

“Đi thôi.” Hà Tứ Hải cúi đầu nói với Uyển Uyển.

Uyển Uyển đang tò mò nhìn ngó bốn phía, nghe thấy thế liền vẫy vẫy tay với Noãn Noãn.

“Tạm biệt em trai nhỏ.”

Nói xong liền kéo lấy cánh tay của Hà Tứ Hải, biến mất trước mặt người nhà họ An như thể bọt nước.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment