“Thật sự là thần tiên à.” Ông nội của Noãn Noãn cảm khái một câu.
“Có điều, cô bé ban nãy là ai thế?” Bà nội của Noãn Noãn hiếu kỳ hỏi.
“Đó là chị gái nhỏ ạ.” Noãn Noãn ở bên cạnh lập tức trả lời.
“Chị gái nhỏ?” Mọi người đem ánh mắt hướng về phía Noãn Noãn.
Noãn Noãn đang lục lọi trong túi khoai tây chiên thì dừng lại, lộ ra nụ cười ngây ngô.
“Con muốn ăn thì ăn đi.”
Tạ Giai Tuệ ở bên cạnh giúp cậu bé mở miệng túi ra lớn thêm một chút nữa.
Noãn Noãn vừa nghe thấy thế, trong mắt toàn là kinh hỉ, nhưng mà trên mặt lại lộ ra thần sắc khó có thể tin, vội vàng hỏi lại: “Là thật sao ạ?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Tạ Giai Tuệ trong lòng có chút chua xót gật gật đầu.
“Cảm ơn mẹ.”
Noãn Noãn lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó lấy một miếng khoai tây chiên ra nhét vào trong miệng, bắt đầu nhai rồm rộp.
Sau đó lại lấy ra một miếng, đưa tới bên miệng của Tạ Giai Tuệ nói: “Mẹ cũng ăn đi.”
Tạ Giai Tuệ không có cự tuyệt, hai mắt đỏ bừng, há miệng nhận lấy.
“Cảm ơn con, bảo bối.”
“Hi hi.” Noãn Noãn lại bật cười vui vẻ.
Nhìn thấy nụ cười của con trai, Tạ Giai Tuệ vươn tay vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ bé của cậu.
Thật tốt, lại được nhìn thấy nụ cười của con trai, nhưng tại sao lại muốn khóc cơ chứ?
“Khoai tây chiên của cháu lấy ở đâu thế?” Ông nội của Noãn Noãn nhớ lại giấc mơ ngày hôm qua.
“Là chú tiếp dẫn giả cho con í ạ.” Noãn Noãn vui vẻ đáp.
“Tối hôm qua ông nội bảo cho con ăn khoai tây chiên, nhưng lại không cho con ăn, con buồn lắm luôn, chú tiếp dẫn giả liền cho con một gói khoai tây chiên, ha ha.....”
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Noãn Noãn, mọi người không khỏi đều cảm thấy chua xót.
Tạ Giai Tuệ quệt nước mắt nói: “Noãn Noãn, buổi trưa mẹ nấu đồ ăn ngon cho con, còn có lạp xưởng mà con thích ăn nhất nữa, hôm nay con muốn ăn bao nhiêu, thì liền ăn bấy nhiêu nha.”
“Thật sao ạ? Con cảm ơn mẹ.” Noãn Noãn nghe thấy thế vô cùng vui vẻ.
Lạp xưởng được bà nội của Noãn Noãn tự mình làm, Noãn Noãn rất thích ăn, nhưng mà bởi vì mặn, bình thường Tạ Giai Tuệ cũng cấm không cho cậu bé ăn nhiều, bởi vì thận của trẻ con còn khá yếu, nếu như ăn mặn nhiều, sẽ không tốt với sức khỏe.
Trước khi Tạ Giai Tuệ lui về trở thành một người nội trợ, từng làm bác sĩ, cho nên đặc biệt chú ý đến những thứ này.
“Nhưng mà, Noãn Noãn, bây giờ thằng bé là.......thằng bé có thể ăn không?” Bà nội của Noãn Noãn ở bên cạnh nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên là có thể, bà không thấy thằng bé nó đang ăn khoai tây chiên vui vẻ như thế sao? Hơn nữa ban nãy quỷ....tiếp dẫn đại nhân có nói, bây giờ thằng bé Noãn Noãn là người.” Ông nội của Noãn Noãn tò mò nhìn về chiếc đèn dẫn hồn đặt trên bàn trà.
“Ăn ngon lắm ạ, buổi sáng con được ăn nhiều món ngon lắm í.” Noãn Noãn vỗ vỗ lên chiếc bụng nhỏ của mình vui vẻ nói.
Tạ Giai Tuệ có chút hiếu kỳ hỏi: “Con ăn ở đâu thế?”
“Ăn ở nhà chú tiếp dẫn giả ạ.” Noãn Noãn vừa ăn khoai tây chiên vừa trả lời.
“Vậy à, chú tiếp dẫn giả đối với con thật là tốt, chú ấy nhất định là rất thích Noãn Noãn nhà chúng ta.” An Đạt Thành ở bên cạnh nói.
Tạ Giai Tuệ nghe thấy thế trong phút chốc mắt sáng rực, lời này cũng rất có ý tứ.
“Bà nội cũng rất thích con, còn có chị gái nhỏ, dì Lưu......” Noãn Noãn lại lộn xộn kể tên một loạt người.
Người nhà họ An nghe thấy thế liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Bọn họ đều là ai thế con?” Vẫn là Tạ Giai Tuệ mở miệng hỏi như cũ.
“Họ là cha mẹ, bà nội, bảo bảo....của chú tiếp dẫn giả ạ.” Noãn Noãn trả lời.
Mặc dù Noãn Noãn mới chỉ có hai tuổi rưỡi, không, chính xác mà nói thì là mới ba tuổi, nhưng lại không phải là đứa ngốc, lúc mà Hà Tứ Hải gọi mọi người, cậu bé cũng nghe thấy, tự nhiên sẽ nhớ kỹ.
Bây giờ người nhà họ An hỏi đến, mặc dù cậu bé diễn đạt không rõ ràng lắm, nhưng mà mọi người vẫn nghe hiểu được ý của cậu bé.
“Cũng chính là nói, tiếp dẫn giả đại nhân có người nhà ở nhân gian?” Ông nội Noãn Noãn cất lời hỏi đầu tiên.
Mọi người gật gật đầu.
Nếu như vậy thì.....
.............
Dù sao buổi sáng Noãn Noãn cũng đã ăn rồi, còn ăn thêm cả mấy miếng khoai tây chiên, liền không thể ăn nổi nữa.
Trên tay dính cháo, vươn tay liền muốn lau lên trên ngực áo.
Tạ Giai Tuệ vội vàng rút một tờ khăn giấy lau giúp cậu bé.
“Quần áo của con lấy ở đâu ra thế, làm sao lại mặc một thân quần áo như thế này?” Tạ Giai Tuệ lúc này mới chú ý đến một thân quần áo quê mùa trên người của Noãn Noãn.
“Là quần áo lúc nhỏ của chú tiếp dẫn giả đấy ạ, bà nội mặc cho con đấy, chú vịt nhỏ, con thích chú vịt nhỏ.....”
Noãn Noãn chỉ chỉ vào chú vịt vàng trước ngực, còn ưỡn ngực, rất là cao hứng.
Mọi người một lần nữa xác nhận, tiếp dẫn giả là người tiếp nhận thần chức ở Minh phủ.
------
Dịch: MBMH Translate