Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 846 - Chương 846: Lựa Chọn. (2)

Chương 846: Lựa Chọn. (2) Chương 846: Lựa Chọn. (2)

Đúng lúc này, Noãn Noãn đột nhiên chạy về phía căn phòng nhỏ của chính mình.

Bởi vì trong đó có đồ chơi của cậu bé, đã lâu lắm cậu bé không được chơi đồ chơi của mình rồi.

Ô tô nhỏ, rối gỗ nhỏ, cây kiếm nhỏ, quả bóng nhỏ, còn có xe ba bánh nhỏ của cậu bé nữa.

Tạ Giai Tuệ vội vàng đuổi theo.

Sau đó chợt nghe thấy tiếng kinh hô của cô: “Noãn Noãn?”

Mọi người vội vàng chạy đến, sau đó chỉ nhìn thấy bộ quần áo rơi xuống đất, chính là bộ quần áo mà Noãn Noãn mặc ban nãy.

“Noãn Noãn?” Tạ Giai Tuệ một lần nữa hoảng hốt hô lên.

Cô cảm thấy bản thân sắp điên lên rồi, con trai ban nãy còn ở trước mắt, làm sao trong nháy mắt lại không thấy nữa chứ.

“Đừng gấp, đừng gấp, đèn dẫn hồn, khẳng định là có liên quan đến đèn dẫn hồn.” An Đạt Thành phản ứng nhanh nhất, vội vàng an ủi nói.

Nhưng mà không đợi bọn họ chạy đi lấy đèn dẫn hồn, liền nhìn thấy Noãn Noãn một lần nữa xuất hiện ở trong phòng khách.

“Mẹ ơi, lạnh quá đi.” Noãn Noãn ôm cánh tay, run lẩy bẩy nói.

Mọi người lúc này mới phát hiện trên người cậu bé đang mặc một thân quần áo mùa hè.

Bộ quần áo này bọn họ quá quen thuộc rồi, chính là bộ quần áo mà ngày đó Noãn Noãn mặc rồi rơi xuống khỏi ban công.

Mọi người giật mình, vì sao Noãn Noãn lại mặc bộ quần áo ấy rồi.

Có điều trong nhà còn quần áo mùa đông mà Noãn Noãn mặc năm ngoái, Tạ Giai Tuệ vẫn luôn không nỡ vứt đi, mặc dù đã hơn nửa năm, trẻ con lớn lên rất nhanh, nhưng mà Noãn Noãn miễn cưỡng vẫn có thể mặc vừa.

Noãn Noãn vô cùng vui vẻ, cưỡi xe ba bánh dạo trong nhà, chơi đồ chơi của cậu bé, còn ăn đồ vặt, chơi trốn tìm cùng với cha mẹ, cậu bé thật sự rất vui.

Cơm trưa là do bà nội làm, mọi người đều ngồi lại ăn một bữa cơm đoàn viên.

Có điều lúc ăn cơm, mẹ lại bắt đầu bật khóc.

Noãn Noãn không hiểu được tại sao mẹ lại khóc, không phải nên vui vẻ hay sao?

Ăn cơm trưa xong, Noãn Noãn dựa vào trong lòng mẹ xem phim hoạt hình.

“Noãn Noãn.” Mẹ nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Dạ?” Noãn Noãn thu hồi ánh mắt đang xem ti vi, ngẩng cổ nhìn về phía mẹ.

Tạ Giai Tuệ ôm lấy cậu bé, quay qua một phương hướng khác, để cho cậu bé ngồi lên trên đùi mình, mặt hướng về mình.

“Mẹ muốn nói với con, mẹ xin lỗi.” Tạ Giai Tuệ nhìn vào mắt của Noãn Noãn nói.

Noãn Noãn nghẹo đầu, nghi hoặc nhìn mẹ mình.

Không hiểu tại sao mẹ lại cứ luôn nói xin lỗi với cậu bé.

“Mẹ không chăm sóc tốt cho con, khiến con rơi từ trên lầu xuống.”

Tạ Giai Tuệ ôm chầm lấy Noãn Noãn, để cho thân hình nho nhỏ của cậu bé dựa vào lồng ngực mình.

“Mẹ không cần phải nói xin lỗi đâu ạ, đó là Noãn Noãn không ngoan.” Noãn Noãn rất hiểu chuyện nói.

Tạ Giai Tuệ nghe thấy thế càng thêm khổ sở, ôm lấy cậu bé liên tục nói lời xin lỗi.

Mấy người An Đạt Thành ở bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt.

Bọn họ thương lượng một chút, cuối cùng vẫn là quyết định để cho Noãn Noãn trở về Minh thổ.

Một mặt là vì sợ chậm trễ việc cậu bé quay về Minh thổ nhập vào luân hồi chuyển thế, mặt khác là vì sợ cậu bé không chịu nổi cô đơn.

Bọn họ tình nguyện bản thân hứng chịu sự đau khổ này, cũng không nguyện ý để cho Noãn Noãn phải đối mặt với cô độc.

“Noãn Noãn.”

“Dạ.”

“Con có biết không, ở trong lòng của cha mẹ, con vẫn luôn là bảo bối ngoan ngoãn nhất, bảo bối giỏi nhất, cha mẹ đều yêu con.”

“Ha ha, Noãn Noãn cũng yêu cha mẹ.”

“Vậy sao? Vậy con nghe lời mẹ, đợi đến tối lúc tiếp dẫn giả đại nhân tới đây, con đi theo ngài ấy trở về Minh thổ nhé.” Tạ Giai Tuệ nghẹn ngào nói.

Từng câu từng chữ, dường như nặng tựa ngàn quân, đợi đến khi nói xong toàn thân cô đã không còn chút sức lực, khóc không thành tiếng.

“Mẹ ngoan, mẹ không khóc, mẹ ngoan.....”

Noãn Noãn cuống quít an ủi mẹ, chính mình cũng theo đó mà thương tâm bắt đầu khóc oa oa.

An Đạt Thành ngồi vào bên cạnh, ôm lấy hai mẹ con vào trong ngực.

Nhìn thấy một nhà ba người ôm nhau khóc nức nở, ông bà nội của Noãn Noãn cũng không nhịn được nữa mà lệ rơi đầy mặt.

“Mẹ, con làm chuyện xấu rồi, con dùng son của mẹ để vẽ tranh rồi, mẹ có giận không ạ? Con có còn là bảo bảo ngoan của mẹ nữa không ạ?”

“Đương nhiên là không giận, con là bảo bảo ngoan của mẹ.”

“Mẹ, con còn dùng dao cạo râu của cha, cạo mất nhúm lông dưới mông của con gấu nhỏ, còn làm hư dao cạo râu nữa, mẹ có giận không ạ? Con có còn là bảo bảo ngoan của mẹ nữa không ạ?”

“Đương nhiên là không giận, con là bảo bảo ngoan của mẹ.”

“Mẹ, con dùng khăn lau mặt của cha lau xe ba bánh nhỏ của con, mẹ có giận không ạ? Con có còn là bảo bảo ngoan của mẹ nữa không ạ?”

“Đương nhiên là không giận, con là bảo bảo ngoan của mẹ.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment