Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 847 - Chương 847: “Lộc” Có Em.

Chương 847: “Lộc” Có Em. Chương 847: “Lộc” Có Em.

“Mẹ không tức giận, bởi vì Noãn Noãn nhà chúng ta vẫn là tiểu bảo bảo, làm chuyện gì cũng đáng nhận được tha thứ, bởi vì cha mẹ yêu con.”

“Con đã ba “chuổi” rồi, con đã là đại bảo bảo rồi.”

“Đúng, Noãn bảo nhà chúng ta đã ba tuổi rồi, đã là đại bảo bảo rồi, có thể đi học mẫu giáo rồi.” Tạ Giai Tuệ ôm lấy cậu bé vào lòng, khổ sở nói không nên lời.

Nếu như Noãn Noãn vẫn còn sống, tháng chín năm nay đã có thể đi học nhà trẻ rồi, nhưng mà cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy hình ảnh con trai mang cặp sách nhỏ trên vai nữa.

“Mẹ ơi, Minh thổ là nơi nào vậy ạ, nơi đó chơi có vui không ạ?” Noãn Noãn đột nhiên hỏi.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé tràn đầy tò mò.

Nhưng mà......

Nhưng mà người nhà họ An đều nhìn nhau mà không nói gì, bởi vì họ không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, cũng không muốn trả lời vấn đề này.

Cuối cùng vẫn là An Đạt Thành dùng thanh âm run rẩy nói: “Cha mẹ cũng không rõ lắm con à, đợi sau khi chú tiếp dẫn giả của con đến đây, con có thể hỏi chú ấy, chú ấy hẳn là sẽ biết đó con.”

“Hẳn là sẽ chơi vui lắm ạ.” Noãn Noãn tính cách sáng sủa vui vẻ nói.

“Noãn Noãn còn nhỏ như thế, sao mà làm như vậy được?” Bà nội của Noãn Noãn ở bên cạnh buồn bã nói.

“Nếu đã có Noãn Noãn, tôi nghĩ ông bà ngoại của thằng bé hẳn sẽ chăm sóc cho cháu nó thôi.” Ông nội của Noãn Noãn ở bên cạnh nói.

Ông bà ngoại của Noãn Noãn đã qua đời rất nhiều năm rồi, Noãn Noãn còn chưa từng gặp mặt.

Mọi người nghe thấy thế liền bắt đầu trầm mặc.

Noãn Noãn không thích bầu không khí như thế này, cọ tới cọ lui ở trên người của Tạ Giai Tuệ.

“Noãn Noãn, chúng ta không xem phim hoạt hình nữa nhé, cha chơi với con có được hay không nào?” An Đạt Thành ở bên cạnh nói.

Noãn Noãn nhìn thoáng qua ti vi một cái, lại nhìn An Đạt Thành một cái, có chút không nỡ.

“Cha cho con cưỡi ngựa được không nào.” An Đạt Thành lại vội vàng nói.

“Thật sao ạ?” Noãn Noãn nghe thấy thế lập tức nhảy từ trên đùi của mẹ xuống.

Lúc cậu bé vẫn còn rất nhỏ, cha thường hay cho cậu bé cưỡi ngựa, nhưng mà đến khi cậu bé trở thành đại bảo bảo rồi, cha nói cậu bé là một chú heo mập, cưỡi không nổi nữa, cho nên liền ít được cưỡi hơn.

An Đạt Thànhh quỳ rạp trên mặt đất, Noãn Noãn cưỡi ở trên lưng của hắn.

“Cha~”

“Ngựa lớn chạy mau lên, mẹ ơi, chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa nào.” Noãn Noãn vui vẻ nói.

“Mẹ là người lớn, nếu như mẹ mà cưỡi lên đó, ngựa lớn là cha con sẽ không chạy nổi nữa.” Tạ Giai Tuệ ở bên cạnh rưng rưng nước mắt mỉm cười nói.

Noãn Noãn nghe thấy thế, nhìn An Đạt Thành ở dưới cái mông nhỏ, có chút lo lắng hỏi: “Cha ơi, con nặng lắm có phải không ạ? Con là đại bảo bảo rồi mà.”

“Không sao đâu, cha vẫn còn có thể đi được mà.” An Đạt Thành mỉm cười nói.

Noãn Noãn bỗng nhiên nằm rạp xuống, bò lên trên lưng của An Đạt Thành, ôm lấy cổ của hắn.

“Vậy thì con không cưỡi nữa, con bò ở trên lưng cha, cha cõng con sẽ không thấy nặng nữa nha.” Noãn Noãn thiên chân nói.

Cảm nhận được thân thể mềm mại đang dán sát phía sau lưng mình, An Đạt Thành hai mắt đẫm lệ bò về phía trước, nhỏ giọng cất tiếng hát.

“Em bé nhỏ, cưỡi ngựa lớn.”

“Lộc cộc, lộc cộc.”

“Cưỡi ngựa đến nhà bà ngoại.”

“Bà ngoại thấy cười ha ha.”

An Đạt Thành vừa bò, vừa rơi nước mắt tí tách.

Hy vọng con có thể đi đến nhà bà ngoại.

Bà ngoại nhìn thấy con cười ha ha.

.................

Noãn Noãn rất vui vẻ.

Có cha có mẹ.

Có ông có bà.

Cha mẹ đều yêu cậu bé, ông bà nội cũng yêu cậu bé.

Noãn Noãn yêu cả nhà.

Ha ha......

“Mẹ ơi, con vui quá đi.”

Noãn Noãn chơi mệt rồi thì nằm trong lòng của mẹ.

“Mẹ cũng rất vui, Noãn Noãn nhà chúng ta chính là đứa bé vui vẻ, có con cha mẹ đều vui.” Tạ Giai Tuệ nói.

“Noãn Noãn, đến đây, uống chút nước nào cháu.” Bà nội ở bên cạnh, cầm một cái bình nước nhỏ lên nói.

“Dạ, cảm ơn bà nội.” Noãn Noãn vui vẻ nhận lấy.

Bà nội của Noãn Noãn vươn tay chỉnh lại mái tóc rối của cậu bé, nhìn vào đứa bé dễ thương trước mắt và nói: “Noãn Noãn, con đi đến Minh thổ rồi, nếu như có chuyển thế đầu thai, vẫn đến nhà chúng ta có được hay không?”

“Dạ.”

Noãn Noãn nghe thấy thế liền lập tức đáp ứng, trên thực tế cậu bé cũng không biết bà nội đang nói đến điều gì.

Những người khác ở bên cạnh nghe thấy thế lại bắt đầu trầm mặc, bởi vì bọn họ đều biết, trên cơ bản đây là chuyện không có khả năng, luân hồi chuyển thế, làm sao có thể để cậu muốn đi đến nhà ai liền đi đến nhà người đó được?

Có điều, cầu xin tiếp dẫn đại nhân, để cho Noãn Noãn đầu thai vào một gia đình tốt ngược lại không phải là không có khả năng.

Đương nhiên, đây đều là bọn họ dựa theo trên sách vở, cùng với những câu chuyện cổ tích nhặt nhạnh ra một ít “kinh nghiệm” để phán đoán.

Bữa cơm tối ngày hôm nay, người nhà họ An phá lệ ăn cực kỳ sớm.

Năm giờ liền bắt đầu ăn cơm tối.

Nhưng mà lại phá lệ ăn cực kỳ chậm, phải đến gần bảy giờ mới ăn xong.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment