Mọi người đều ngồi cùng với nhau, nói về những chuyện lúc còn nhỏ của Noãn Noãn.
“Noãn Noãn, mẹ và con cùng cạn ly nào.” Tạ Giai Tuệ bưng ly nói.
Tối ngày hôm nay mọi người đều không uống rượu, mà là uống nước hoa quả.
“Dạ được, mẹ, cạn ly.” Noãn Noãn đong đưa đôi chân nhỏ, hưng phấn nói.
“Cạn ly, Noãn Noãn, cảm ơn con đã đến nhà chúng ta, cảm ơn con đã làm con trai của mẹ.”
Tạ Giai Tuệ mỉm cười nói, lần này cô không hề khóc, mà là phá lệ mỉm cười cực kỳ vui vẻ.
“Đừng khách khí.” Noãn Noãn bày ra một bộ dáng vô cùng hào phóng.
Cậu bé không hiểu lời của mẹ là có ý gì cho lắm, nhưng mà mẹ đã từng dạy cậu bé, lúc mà người khác nói cảm ơn, thì phải nói đừng khách khí, cậu bé nhớ rõ mà.
“Noãn Noãn, cha cũng cạn với con một ly, con mãi mãi là con trai của cha, là bảo bối mà cha yêu nhất.” An Đạt Thành nói.
“Ha ha, con cũng yêu cha lắm.” Noãn Noãn vui vẻ đáp.
Cậu bé vẫn như trước chẳng hiểu cái gì cả, cũng không biết cái gì cả.
Sau đó cậu bé lại lần lượt cạn ly với ông nội và bà nội.
Quả là một ngày vui vẻ nha.
Ăn cơm tối xong, dọn dẹp bát đũa đưa vào trong phòng bếp liền không dọn tiếp nữa.
Cả nhà quây quần bên cạnh Noãn Noãn, ngồi ở trên sô pha, lẳng lặng hưởng thụ những giây phút cuối cùng.
Hà Tứ Hải nói tám giờ, liền vào lúc tám giờ, đúng lúc thời gian có mặt trong nhà họ An.
“Chị gái nhỏ.”
Noãn Noãn ngây thơ không biết chuyện gì trượt từ trên sô pha xuống, chạy về phía Uyển Uyển vừa đến cùng Hà Tứ Hải.
“Mọi người đã lựa chọn xong chưa?”
Trong lúc Hà Tứ Hải nói chuyện, tay đồng thời phất lên một cái, đèn dẫn hồn vốn dĩ đang đặt ở trên bàn trà liền xuất hiện trong tay của hắn.
Người nhà họ An đối mắt nhìn nhau, cuối cùng An Đạt Thành bước ra nói: “Chúng tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi, vẫn là nên để cho Noãn Noãn trở về Minh thổ đi thôi, không thể làm chậm trễ thằng bé nữa.”
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
Đúng lúc này, Tạ Giai Tuệ mạnh mẽ quỳ xuống đất, tiếp theo là An Đạt Thành, sau đó là ông nội bà nội của Noãn Noãn, toàn bộ đều quỳ xuống.
“Mọi người đang làm cái gì thế? Không phải tôi đã nói rồi sao? Không cần phải làm như thế.” Hà Tứ Hải nói.
“Tiếp dẫn giả đại nhân, Noãn Noãn thật sự quá nhỏ rồi, một mình thằng bé đi đến Minh Thổ, chúng tôi quả thực không yên tâm lắm.....” An Đạt Thành vẻ mặt cầu xin nói.
“Điều này mọi người không phải lo lắng, tổ tiên đã mất trước đây của mọi người, sẽ chăm sóc cho Noãn Noãn, cho đến khi cậu bé chuyển thế đầu thai. Lại nói Minh thổ và nhân gian không giống nhau, mặc dù Noãn Noãn còn nhỏ, nhưng mà cũng không cần có sự chăm sóc đặc biệt nào đâu.” Hà Tứ Hải nói.
Mọi người nghe thấy thế thì cũng yên tâm thêm đôi chút.
Đúng lúc này, Tạ Giai Tuệ lấy một chiếc túi nhỏ ở trên bàn trà lên rồi mở ra, sau đó đổ ra bàn trà.
Hóa ra là một ít trang sức cùng với một tấm thẻ ngân hàng.
“Trong chiếc thẻ này có năm mươi vạn, đây là toàn bộ tiền trong nhà của chúng tôi rồi, ngoài ra còn có thêm một ít trang sức, đều tặng cho tiếp dẫn giả đại nhân ngài đây, hy vọng ngài có thể giúp đỡ một chút, có thể để cho Noãn Noãn đầu thai vào một gia đình tốt yêu nó, thương nó, không để nó phải chịu ủy khuất.....” Tạ Giai Tuệ nghẹn ngào nói.
Mà cậu bé vốn dĩ còn đang vui vẻ nói chuyện với Uyển Uyển là Noãn Noãn dường như cũng cảm nhận được điều gì.
Liền chạy trở về, ngơ ngác nhìn Tạ Giai Tuệ kêu lên một tiếng.
“Mẹ ơi.”
“Bảo bối, con còn nhớ lời mẹ đã nói với con lúc trưa không nào? Mẹ hy vọng con sẽ nghe lời, đi đến Minh thổ nhé.”
“Nhưng mà con không nỡ rời xa cha mẹ mà.” Noãn Noãn có chút không hiểu nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ nghi hoặc.
An Đạt Thành và ông bà nội của Noãn Noãn bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
Nhưng mà ngược lại Tạ Giai Tuệ không hề khóc, mà là vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn và nói: “Mẹ biết mà, nhưng mà mẹ hy vọng Noãn Noãn có thể có được một cuộc đời tốt hơn, một tương lai tốt hơn, đấy mới là bảo bảo ngoan của mẹ, Noãn Noãn nghe lời mẹ nhất có phải hay không nào?”
Noãn Noãn gật gật đầu.
Đúng lúc này, một đoàn ánh sáng rơi xuống phòng khách, nở rộ giữa không trung.
Tất cả mọi người đều biết, đã đến lúc Noãn Noãn phải rời đi rồi.
Tạ Giai Tuệ ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải, trong mắt tràn ngập khẩn cầu, bởi vì Hà Tứ Hải còn chưa đáp ứng lời cầu xin ban nãy của cô.
Nhưng mà Hà Tứ Hải không đáp lời, mà là cúi đầu nhìn Uyển Uyển.
Bởi vì Uyển Uyển đang hiếu kỳ mà nhìn chằm chằm vào một sợi dây chuyền để ở trên bàn trà.
Chính xác mà nói thì là mặt dây chuyền của món trang sức đó.
Mặt dây chuyền là hình của một con hươu nhỏ rất đáng yêu, chẳng trách hấp dẫn được ánh mắt của Uyển Uyển.
“Có thích không?” Hà Tứ Hải nhìn Uyển Uyển hỏi.
“Hia hia hia..... hươu nhỏ thật là đáng yêu nha.” Uyển Uyển nhoẻn miệng cười đáp lại.
Hà Tứ Hải vươn tay lấy chiếc dây chuyền từ bàn trà lên, sau đó đeo vào cổ của Uyển Uyển.
“Bây giờ nó là của em rồi đấy.” Hà Tứ Hải nói.
“Cảm ơn ông chủ.” Uyển Uyển vui vẻ đáp.
------
Dịch: MBMH Translate