Lúc này Hà Tứ Hải mới ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Giai Tuệ nói: “Tôi cũng sẽ không lấy không đồ của mọi người, như thế này đi, cái này tặng cho cô.”
Hà Tứ Hải nói xong, vươn tay phất một cái, một chiếc lá xuất hiện ở trong tay của hắn.
Hà Tứ Hải vươn tay vẫy vài cái, trên chiếc lá có một mảng rơi xuống tạo thành khoảng trống với hình dáng của một chú hươu nhỏ, mà phiến lá hình chú hươu ấy cũng nhẹ nhàng rơi xuống.
Noãn Noãn đang đứng bên cạnh theo bản năng vươn đôi bàn tay nhỏ bé lên, phiến lá hình chú hươu nhỏ rơi xuống lòng bàn tay của cậu bé, sau đó dần dần biến mất không còn nhìn thấy nữa.
Noãn Noãn một mặt kinh ngạc, ngó nghiêng bốn phía tìm kiếm phiến lá hình chú hươu của cậu bé, thậm chí còn dẩu cả cái mông nhỏ lên, bộ dáng vô cùng ngây ngô, Uyển Uyển ở bên cạnh thấy thế phải lấy tay bịt miệng cười trộm.
Hà Tứ Hải đem phiến lá trên tay đưa qua cho Tạ Giai Tuệ.
Tạ Giai Tuệ vội vàng vươn tay đón lấy, sau đó.......
Phiến lá giống như nước chảy, thâm nhập vào lòng bàn tay của cô rồi dần dần biến mất không còn chút tung tích.
Tạ Giai Tuệ không hiểu được mà ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải.
“Cô nhìn vào cánh tay phải của cô thử xem.” Hà Tứ Hải nhắc nhở nói.
Tạ Giai Tuệ nghe thấy thế, vội vàng xắn ống tay áo lên, quả nhiên liền nhìn thấy không biết từ bao giờ trên cánh tay phải đã xuất hiện một vệt hình phiến lá cây, như là hình một chiếc bớt, mà phần trung tâm của lá cây thiếu mất một bộ phận, vừa hay chính là hình của một chú hươu nhỏ.
“Cô lại kiểm tra trên cánh tay phải của Noãn Noãn thử xem.” Hà Tứ Hải lại nhắc nhở một lần nữa.
Dường như An Đạt Thành đã đoán ra điều gì đó, vội vàng kéo con trai qua, xắn tay áo của cậu bé lên, quả nhiên trên cánh tay mập mạp của cậu bé, có hình của một chú hươu nhỏ, vừa hay có thể hợp lại làm một thể với hình ảnh phiến lá trên cánh tay của Tạ Giai Tuệ.
Sau đó tất cả mọi người trong nhà họ An, dùng vẻ mặt mong chờ nhìn Hà Tứ Hải, muốn nghe đáp án của hắn.
“Đợi các người sinh hạ đứa con thứ hai, trên cánh tay của đứa bé sẽ có đồ án như thế, đó chính là Noãn Noãn.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
Nói ra đáp án mà bọn họ mong muốn.
“Cảm ơn, cảm ơn....” Người nhà họ An vội vàng dập đầu với Hà Tứ Hải.
Noãn Noãn mới chỉ hai tuổi rưỡi, không, mới ba tuổi, bọn họ cũng đang còn trẻ, sinh cậu bé ra một lần nữa, không hề có chút vấn đề nào.
“Tôi nói rồi, không cần phải như thế, cũng đừng trì hoãn nữa, để cho Noãn Noãn lên đường đi.” Hà Tứ Hải nói.
Tạ Giai Tuệ nghe thấy thế, vươn tay vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của Noãn Noãn.
“Đi thôi con, mẹ bảo đảm với con, rất nhanh thôi chúng ta liền có thể gặp mặt rồi, đến lúc đó con vẫn sẽ là cục cưng ngoan của mẹ.” Tạ Giai Tuệ mắt ngấn lệ nói.
“Ô.”
Noãn Noãn nghe thấy thế nhìn thoáng qua Tạ Giai Tuệ, mơ mơ hồ hồ mà bước vào trong đoàn ánh sáng ấy.
Sau đó liền cùng đoàn ánh sáng ấy biến mất không còn chút bóng dáng tăm hơi, tại chỗ chỉ còn lại bộ quần áo mà Noãn Noãn đã từng mặc.
Hà Tứ Hải vươn tay cầm lấy bộ quần áo đang đặt trên bàn trà mà Noãn Noãn đã mặc lên, đây là quần áo mà lúc nhỏ hắn từng mặc, đã được xếp lại ngay ngắn chỉnh tề rồi.
“Chúng tôi cũng đi đây.” Hà Tứ Hải nói.
“Cảm ơn ngài tiếp dẫn đại nhân, những món đồ này cũng xin ngài hãy nhận lấy.” An Đạt Thành vội vàng đẩy những món đồ trên bàn trà đến trước mặt của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, chỉ vào chiếc dây chuyền hình chú hươu nhỏ trên cổ của Uyển Uyển rồi nói: “Có nó là đủ rồi.”
“Hia hia hia.....ông chủ, nó thật là đáng yêu quá đi, đẹp quá đi mất.” Uyển Uyển vui vẻ nói.
Sau đó vươn tay kéo lấy tay của Hà Tứ Hải.
“Vậy sao? Em thích là được rồi, em biết, nó đại biểu cho cái gì không?”
“Không biết ạ.”
“Nó đại biểu cho nhất “lộc” có em.”
Cùng với dư âm lượn lờ, bọn họ biến mất trước mặt của người nhà họ An.
“Cho chị xem thử đi, cho chị xem một chút, được không?” Trương Lộc nói với một vẻ mặt đầy mong đợi.
Nhưng Uyển Uyển đang đứng đối diện cô, lại lo lắng nắm lấy sợi dây chuyền trước ngực, vì sợ bị Trương Lộc cướp mất.
"Em như vậy là có ý gì đây? Lẽ nào chị Tiểu Lộc có thể cướp đồ của em sao?" Trương Lộ chống nạnh nói một cách bất mãn.
"hiahiahia ..." Uyển Uyển chỉ cười ngây ngô, nhưng vẫn không buông tay, cô không phải là cô bé ngốc.
"Con làm gì vậy? Đồ của trẻ con mà cùng giành sao?" Ôn Nhã đi tới, cốc nhẹ vào đầu của cô rồi nói.
“Con chỉ thấy rằng mặt dây chuyền con nai nhỏ này thực sự rất hợp với con.” Trương Lộc che đầu nói.
Như đã nói trước đây, cái tên Trương Lộc này là sự kỷ niệm nơi mà Trương Hải Quân và Ôn Nhã gặp nhau lần đầu tiên.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở Lộc Hối Đầu của Lộc Thị, do đó mới có cái tên này.
Mà mặt dây chuyền nhỏ của Uyển Uyển không chỉ là một con nai, mà còn là một con nai quay đầu lại, quả thật rất hợp với cô ấy.
"Vậy thì chị có thể tự đi mua. Một chiếc vòng cổ nhỏ như vậy cũng không đáng bao nhiêu tiền." Hà Tứ Hải xách đồ từ trong phòng bước ra và nói.
Hôm nay là mùng 2 Tết, theo ý của bà nội, để Hà Tứ Hải đến nhà "bố vợ" để chúc Tết.
Dù sao thì Lưu Vãn Chiếu cũng đón Tết Nguyên Đán ở nhà họ, Hà Tứ Hải mà không đến chúc tết cũng rất kỳ cục.
“Nhưng chị chỉ thấy cái của Uyển Uyển đẹp.” Trương Lộc cố ý nói.
Rõ ràng là đang chọc Uyển Uyển.
Nhưng Uyển Uyển lại tưởng thật, trốn sau Hà Tứ Hải, mặt đầy cảnh giác nhìn Trương Lộc.
“Chị Tiểu Lộc.” Đúng lúc này, trước nhà truyền đến giọng nói của Nghiêm Tú Ảnh.
Trương Lộc nghe thấy lập tức chạy đến, lúc này Uyển Uyển mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, chị Tiểu Lộc đang chọc em đấy, sao lại có thể cướp đồ của em được.” Lưu Vãn Chiếu buồn cười đứng bên cạnh nói.
“Chú nai nhỏ thật đáng yêu.” Uyển Uyển nói.
Ý của cô bé là chú nai nhỏ quá đáng yêu, nên cho dù chị Tiểu Lộc có là người lớn đi chăng nữa, thì cũng có thể cướp mất của cô. (Vì 鹿 : con nai trùng với tên của 张鹿 Trương Lộc)
“Haha, cám ơn lời khen của em.”
------
Dịch: MBMH Translate