Lúc này Trương Lộc đi vào từ trước nhà, đúng lúc nghe những lời này, thì lập tức nở nụ cười tự hào, lại không hề có chút khiêm tốn, còn có Nghiêm Tú Ảnh đi ở phía sau cô.
Vì ở nhà quá tẻ nhạt, nên hôm nay họ sẽ đi mua sắm ở thị trấn, dù sao thì họ cũng có ô tô, và cả hai đều có bằng lái xe, vô cùng thuận tiện.
“Tiểu Lộc, Tiểu Ảnh, hai con lái xe cẩn thận chút.” Bà nội luôn có chút lo lắng khi hai cô gái nhỏ lái xe ra ngoài.
Nhưng thực tế, cả Trương Lộc và Nghiêm Tú Ảnh, đều là những tài xế kỳ cựu, là những tài xế thực thụ, họ đã có bằng lái xe nhiều năm, nhất là Nghiêm Tú Ảnh, thường lái xe đến trường.
“Bà nội, bà yên tâm đi, không sao đâu.” Nghiêm Tú Ảnh ngoan ngoãn ở bên cạnh nói.
“Có câu nói này của Nghiêm Tú Ảnh, bà yên tâm rồi.” Bà nội cười nói.
Trương Lộc ở bên cạnh nghe thấy vậy thì không đi nữa.
Cô tức giận hỏi: "Bà nội, câu nói này của bà là có ý gì vậy ạ? "
"Có nghĩa là bà thấy chị không đáng tin cậy, còn cần hỏi nữa sao?" Hà Tứ Hải lặng lẽ ở bên cạnh nói.
Trương Lộc: (ー ''ー)
"Chị là chị của em."Cô ấy nói.
“Em biết, người chị gái không đáng tin cậy.” Hà Tứ Hải nói.
"Chị Vãn Vãn, chị nhìn hắn kìa, nhìn hắn kìa ..."
Trương Lộc chỉ vào Hà Tứ Hải, tố cáo với Lưu Vãn Chiếu.
Uyển Uyển tưởng rằng gọi mình, lại ngước đầu lên một cách ngây ngô. (Vãn Vãn và Uyển Uyển trong tiếng Trung đồng âm)
“Được rồi, Tứ Hải, đừng có lúc nào cũng chọc Tiểu Lộc để làm niềm vui nữa.” Lưu Vãn Chiếu vỗ nhẹ vào lưng Hà Tứ Hải, nói với một nụ cười mỉm chi.
"Làm cho chị vui? Chị vui chỗ nào? Tôi không vui chút nào." Trương Lộc hét lên.
“Chị không nói em, chị là nói Tứ Hải chọc em, vì để bản thân anh ấy vui.” Lưu Vãn Chiếu nói.
Trương Lộc nghe thấy thế càng tức giận, được lắm, hai người quả nhiên là một phe với nhau.”
“Tú Ảnh, chúng ta đi thôi.”
Trương Lộc bỏ mặc bọn họ ở phía sau, tức giận đi tìm Trương Hải Quân lấy chìa khóa xe.
Nhìn Trương Lộc rời đi, bà nội nói: “Hai con cũng nên đi sớm đi, đừng để ba mẹ của Vãn Vãn phải đợi lâu.
“Dạ vâng ạ.”
Lưu Vãn Chiếu còn chưa nói nói câu nào, Uyển Uyển đã ở bên cạnh đáp lời một cách giòn tan.
Bà nội không giải thích, mỉm cười vuốt vuốt cái đầu nhỏ của cô bé.
…….
"Trung Mưu, hôm nay Vãn Vãn bọn nó khi nào đến?" Vừa mới ăn sáng xong, Lưu Bá Thanh hỏi Lưu Trung Mưu
“Đợi một lát nữa có lẽ là đến.” Lưu Trung Mưu ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ trên tường, còn chưa đến chín giờ, còn sớm mà.
“Chú xem, anh mặc bộ này, không vấn đề gì chứ.” Lưu Bá Thanh giang tay nói.
Ông ấy mặc bộ đồ đời Đường, tròn vo, giống như là gia đình viên ngoại giàu có.
“Anh hai, đây là con rể của em đến, anh sao lại còn căng thẳng hơn em nữa.” Lưu Trung Mưu cười nói.
"Không lo lắng sao được?” Dù gì cũng không phải người thường." Lưu Bá Thanh cảm khái nói.
Không chỉ Lưu Bá Thanh như vậy, mà bác gái của Lưu Vãn Chiếu cũng cũng y chang vậy, ăn mặc rất long trọng.
“Đều là người trong nhà, không cần thiết phải như vậy.” Tôn Nhạc Dao cũng nói tương tự như Lưu Trung Mưu.
"Không thể nói như vậy được, dù sao thì mọi người cũng thường xuyên gặp nhau. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, không thể thất lễ." Hàn Nghệ Quyên nói.
Sau đó lại móc từ trong túi ra một chiếc phong bì lớn màu đỏ và nói: “Chị có một chiếc phong bì màu đỏ, 18,888, liệu có ít quá không?”.
“Hơn 10.000 tệ, còn ít cái gì, hai người thật sự không cần như vậy, tâm thái bình thường là được, đều là người một nhà, con người Tứ Hải rất tốt, cũng không khác gì với người thường, không có cao cao tại thượng, không nhìn thẳng vào người khác….” Tôn Nhạc Dao an ủi nói.
Bà nhìn thấy Hàn Nghệ Quyên có chút lo lắng.
Đồng thời, trong lòng lại có một chút tự hào.
Có thể khiến người khác bởi vì gặp mặt mà cảm thấy lo lắng, đều không phải người bình thường.
Vợ chồng Lưu Bá Thanh đều lo lắng vì gặp Hà Tứ Hải.
Vợ chồng Lưu Hoằng Nghị thị càng không cần nói,
Người duy nhất nghĩ rằng nó không quan trọng là Lưu Tử Hằng.
Cậu đang đuổi theo phía sau Huyên Huyên, muốn chơi cùng với Huyên Huyên.
Nhưng Huyên Huyên không thích gặp cậu cho lắm, cô bé thích chơi với những người “cùng tuổi”.
Lưu Tử Hằng "lớn" hơn nhiều so với cô, hơn nữa còn là con trai.
“Trung Mưu, hôm nay Tứ Hải đến, lấy hai ra hai chai rượu ngon ra, buổi trưa chúng ta uống một ly.” Lưu Tâm Viễn chống gậy đứng trước mặt Lưu Trung Mưu nói.
"Được, Tứ Hải bình thường hiếm khi uống rượu, Hôm nay năm mới, cậu ấy lại là lần đầu đến nhà, phải uống với nhau một ly." Lưu Trung Mưu nói.
Chỉ có bà nội Tống Quế Phương ở một bên mặt nghi ngờ nhìn Lưu Tâm Viễn.
“Bà nhìn tôi như vậy làm gì?” Lưu Tâm Viễn nói với vẻ thiếu tự tin.
“Tôi nhìn xem có phải bản thân ông muốn uống rượu phải không?” Tống Quế Phương không hề khách sao mà vạch trần ông.
“Không có chuyện đó, bà chỉ nói tào lao.” khuôn mặt già nua của Lưu Tâm Viễn hơi đỏ.
Huyên Huyên đang chơi bên cạnh cười khúc khích.
“Ông xem, đến Huyên Huyên đều nhìn ra được, ông còn ngụy biện .” Tống Quế Phương nói.
“Haha, không có, con không biết gì cả.”
Huyên Huyên vẫy vẫy đôi tay nhỏ, nói rằng cô bé không biết gì, nhưng vẻ mặt của cô bé như kiểu con biết tất cả mọi thứ.
“Huyên Huyên từ nhỏ đã thông minh rồi.” Bà nội vuốt vuốt đầu của cô, cười nói.
“Bà ơi, cháu cũng rất thông minh.” Lưu Tử Hằng ở bên cạnh thì thào.
Huyên Huyên vừa nghe thấy thì liếc xéo hắn, tiểu tử này, vậy mà lại muốn giành bà nội với cô.
Tống Quế Phương thấy vậy, liền tốt bụng nói: “Tử Hằng gọi con là cô nhỏ, con không được bắt nạt thằng bé, dẫn nó đi chơi đi.”
“Chơi với cậu ấy không vui.” Huyên Huyên từ chối.
Bà nội Tống Quế Phương nghe thấy thế lại bật cười haha.
Chính vào lúc đó, có tiếng gõ cửa ở bên ngoài truyền đến.
------
Dịch: MBMH Translate