Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 851 - Chương 851: Quá Khứ Của Lưu Vãn Chiếu

Chương 851: Quá Khứ Của Lưu Vãn Chiếu Chương 851: Quá Khứ Của Lưu Vãn Chiếu

“Ông chủ đến rồi.”

Huyên Huyên nghe thấy âm thanh thì là người đầu tiên chạy ra cửa, kiễng chân lên chuẩn bị mở cửa.

"Sao con biết đó là bọn họ? Nếu là người lạ thì sao?" Lưu Trung Mưu cũng đứng dậy đi theo phía sau, nhân cơ hội dạy dỗ nói.

“Haha, con biết mà, con có thể cảm thấy được.” Huyên Huyên tự hào nói.

Khi cô mở cửa, quả nhiên Lưu Vãn Chiếu và Hà Tứ Hải xách đồ đạc đứng ở trước cửa.

Vốn dĩ Uyển Uyển có thể "đưa" họ đến nhà Huyên Huyên, nhưng năm mới, đến chào hỏi cũng không báo trước, trực tiếp đến thì không hay chút nào.

Vì vậy đã quay về nhà của Hà Tứ Hải ở phía đối diện trước, và sau đó lại qua sau.

“Chị, ông chủ.” Huyên Huyên gọi một tiếng, sau đó thò đầu ra phía cửa nhìn nhìn

“Em đang nhìn gì vậy?” Lưu Vãn Chiếu hỏi.

“Chị Uyển Uyển đâu?” Huyên Huyên hỏi.

“Cô ấy về nhà rồi.”

“Ồ.” Huyên Huyên nghe xong đột nhiên mất hứng, cúi đầu, thở dài xoay lưng đi vào nhà. Lưu Vãn Chiếu vừa giận vừa buồn cười.

“Mau vào đi, đến rồi thì vào đi, còn đem nhiều đồ như vậy đến làm gì?” Lưu Trung Mưu vội vàng gọi Hà Tứ Hải đi vào.

Cả nhà Lưu Bá Thanh vừa nghe thấy tiếng nói, tất cả đều kéo đến cửa, tò mò nhìn Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải tuy bình thường kiệm lời, nhưng bản thân không phải là người có tính cách hướng nội, nếu không sẽ không bày ra trò chọc ghẹo người khác đến mức đầu óc rối mù.

Hà Tứ Hải mỉm cười và gật đầu với họ.

Cuối cùng vẫn là Lưu Bá Thanh chủ động tiến lên nói: “Xin chào, xin chào, bác là Lưu Bá Thanh, hoan nghênh cháu.”

“Chào bác.” Hà Tứ Hải giơ tay ra bắt tay với ông.

Điều này khiến Lưu Bá Thanh rất vui.

Sau đó lại lần lượt làm quen với Hàn Nghệ Quyên, Lưu Hoằng Nghị và Đới Nguyệt Tinh.

Ngay cả Lưu Tử Hằng cũng chạy đến tham gia cuộc vui, vừa mở miệng đã gọi dượng Hà Tứ Hải.

Cũng không biết đó là do bố mẹ cậu dạy cho hay cậu tự gọi như vậy nữa.

Nhưng điều này không quan trọng.

Hà Tứ Hải rút ra một phong bì lớn màu đỏ đã được chuẩn bị sẵn từ sớm đưa cho cậu bé.

“Cảm ơn dượng.” Lưu Tử Hằng liếc nhìn mẹ bên cạnh, sau đó thì thào nói.

“Ngoan quá.” Hà Tứ Hải vuốt vuốt đầu của cậu và nói.

“Em cũng rất ngoan.” Huyên Huyên người đang đứng bên cạnh vô thức nói.

Và xòe bàn tay về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải: → _ →

Sao thế? Lẽ nào còn muốn hai phong bao lì xì hay sao? Hơn nữa hôm trước mới gây rắc rối cho anh.

"Haha ..." Huyên Huyên cười ngốc nghếch, cố gắng lẻn qua.

Nhưng vào lúc này, một phong bao đỏ được đặt trên tay cô.

Tuy biết nhà Lưu Vãn Chiếu chỉ có mình cậu nhóc Lưu Tử Hằng cần lì xì, nhưng Hà Tứ Hải vẫn chuẩn bị sẵn một ít dự phòng, không sợ điều đương nhiên chỉ sợ điều ngẫu nhiên.

“Chúc mừng năm mới.” Hà Tứ Hải nói.

"Haha ..." Huyên Huyên mở hồng bao ra, nheo mắt liếc nhìn vào.

“Anh cho em hồng bao, thì em phải nói gì?” Hà Tứ Hải đưa tay gõ nhẹ vào đầu cô.

“Cung hỷ phát tài.” Huyên Huyên nói.

Mọi người nhìn thấy sự tương tác giữa Hà Tứ Hải và Huyên Huyên, mọi người đều cảm thấy như một cuộc trò chuyện giữa cha và con gái, không khỏi mỉm cười.

“Tứ Hải, con chiều nó quá, sao lại có thể tặng hai phong bao lì xì?” Tôn Nhạc Dao nói bên cạnh cô bé.

Sau đó lấy lại phong bao đỏ trên tay Huyên Huyên và trả lại cho Hà Tứ Hải.

“Đã tặng đi rồi, sao lại lấy lại được.” Hà Tứ Hải cười từ chối.

Tôn Nhạ Dao nghe vậy cũng không ép buộc, nhưng cũng không trả phong bao đỏ lại cho Huyên Huyên.

Mà nói: "Mẹ giúp con cất, trẻ con cần nhiều tiền như vậy làm gì?"

Huyên Huyên nhìn Tôn Nhạc Dao, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói được, tiền lì xì năm mới cô đều đưa hết cho mẹ, ai bảo bà ấy là mẹ chứ.

Lưu Tử Hằng bên cạnh thông minh hơn nhiều, tuy rằng cũng đưa cho mẹ, nhưng cậu lấy một cái bỏ vào trong túi, Đới Nguyệt Tinh cũng ngầm đồng ý với cậu.

“Cô đưa hết cho mẹ, vậy cô không còn gì nữa.” Lưu Tử Hằng nói nhỏ bên tai Huyên Huyên.

“Mẹ giữ cho cô, khi nào cô muốn thì mẹ đưa cho cô.” Huyên Huyên nói.

Lưu Tử Hằng dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn cô, lúc này cậu cảm thấy người cô nhỏ này hình như cũng không được thông minh cho lắm.

Vốn dĩ, người trong nhà Lưu Vãn Chiếu rất quen thuộc với Hà Tứ Hải, đến nhà cô cũng không khác gì nhà hắn.

Nhưng hiện tại cả nhà Lưu Bá Thanh đến, nhìn Hà Tứ Hải giống như đang nhìn một con khỉ, dù là da mặt anh dày, bị bọn họ nhìn cũng sẽ thấy không thoải mái.

Đặc biệt là Lưu Hoằng Nghị, không ngừng ở bên cạnh tìm Hà Tứ Hải nói chuyện.

Anh cũng rất sáng suốt, đều nói về thời thơ ấu của Lưu Vãn Chiếu.

Điều này khiến Hà Tứ Hải rất thích thú.

Hà Tứ Hải không biết nhiều về Lưu Vãn Chiếu lúc cô còn nhỏ.

Bình thường trước mặt Hà Tứ Hải, cô trông hiền lành và trí thức, nhưng hồi nhỏ cô lại là một cô gái nóng tính.

Thậm chí còn đánh nhau với mọi người, đập vỡ đầu người ta, bị mời phụ huynh, tất cả những điều này Hà Tứ Hải đều không biết.

Hà Tứ Hải trước đây cũng biết, Lưu Vãn Chiếu học ba lê, Tôn Nhạc Dao vốn dĩ muốn cho nàng nhảy để lấy lại vóc dáng.

Nhưng Lưu Vãn Chiếu rất tài năng, nhảy rất đẹp.

Thậm chí còn có cơ hội tham gia Cuộc thi Ballet Quốc tế ở Moscow, nhưng Lưu Vãn Chiếu đã bỏ cuộc.

Đây là những điều mà Hà Tứ Hải trước đây không biết.

Hà Tứ Hải lúc này mới sốc, khi nhận ra rằng anh thực sự biết rất ít về quá khứ của Lưu Vãn Chiếu.

Nhưng lời nói của Lưu Hoằng Nghị khiến Lưu Vãn Chiếu rất bất mãn.

Một số cái có thể nói được, có một số cái sao có thể nói được?

Ví dụ như đánh vỡ đầu người khác chẳng hạn, chẳng hạn ở tuổi nổi loạn của cô, cùng hai người bạn thân tạo thành nhóm ba chị em sấm sét.

Cô thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Điểm mấu chốt là Hà Tứ Hải sau khi nghe xong, cười rất vui vẻ, thực sự rất đáng ghét.

“Trước đây sao không nghe em nói về nó?” Hà Tứ Hải cười hỏi Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh.

"Có gì hay ho mà nói, ai mà không có thời đi học? Thời nổi loạn?"Lưu Vãn Chiêu bất mãn nói.

“Em không có, em là một đứa trẻ ngoan.” Huyên Huyên ở bên cạnh lớn tiếng nói.

Sau đó bị Lưu Vãn Chiếu tóm lại, đánh vài cái vào mông cô.

"Nhưng còn hai người chị em tốt của em thì sao? Bây giờ vẫn còn liên lạc chứ?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

Lưu Vãn Chiếu đỏ mặt gặt gật đầu.

"Liên lạc thì có liên lạc, nhưng mà rất ít, họ đều nơi khác làm việc, có người con đã mấy tuổi rồi." Lưu Vãn Chiếu thở dài nói.

Bây giờ nghĩ lại, xấu hổ đến mức ngón chân của nàng có thể đục một lỗ trên sàn.

Nhưng mà tình bạn lúc đó thật sự trong sáng, không khoa trương, giờ nghĩ lại, khóe miệng không kiềm được nhếch lên một nụ cười.

“Nếu có cơ hội, hãy giới thiệu cho anh làm quen.” Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe thấy vậy ngây người nhìn Hà Tứ Hải.

Lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy Huyên Huyên âm thầm tiến đến cửa chuồn đi, Lưu Tử Hằng lẳng lặng đi theo phía sau cô.

“Huyên Huyên, em muốn làm gì?” Lưu Vãn Chiếu đứng dậy hỏi.

“Haha ~, em muốn tìm Uyển Uyển chơi.” bị bắt được Huyên Huyên cười xấu hổ.

“Đang Tết, em không được phép đi đâu hết.” Lưu Vãn Chiếu ra vẻ uy nghiêm của một người chị gái.

Huyên Huyên nghe thấy, đôi mắt to đảo qua đảo lại, rồi đột nhiên nói: “Em không phải đi chơi đâu, em đi chúc Tết chị ấy.”

“Còn thì thông minh rồi.” Tôn Nhạc Dao bước tới, gõ nhẹ vào đầu cô, kéo cô quay lại.

“Ôi ~”

Huyên Huyên bất lực thở dài, trẻ con không có nhân quyền.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment