Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 852 - Chương 852: Bên Hồ.

Chương 852: Bên Hồ. Chương 852: Bên Hồ.

Buổi trưa ăn cơm trưa ở nhà Lưu Vãn Chiếu, lại không ai chơi mạt chược, mọi người cũng không thể ngồi không ở nhà cho nên quyết định ra bên hồ đi dạo một chút. Chuyện này coi như là thỏa mãn tâm nguyện của Huyên Huyên.

Nàng đã sớm ngồi không yên ở nhà rồi.

Vừa mới mở cửa, nàng đã mang theo công cụ đào cát rồi xông ra ngoài, sau đó chạy xuống dưới lầu, muốn gọi Uyển Uyển cùng đi chơi.

Một nhà Lâm Kiến Xuân ở Hợp Châu vốn cũng không có thân thích, cho nên dù là mùng 2 tết thì cũng không đi đâu cả.

Nhưng mà cậu mợ Uyển Uyển đều ăn tết ở nhà bọn họ.

Thực ra cậu của Uyển Uyển có hai đứa con trai, thế nhưng đều ở nước ngoài không trở về.

Huyên Huyên chạy đi gọi Uyển Uyển ra ngoài chơi, Lâm Kiến Xuân nghĩ ngược lại ở nhà cũng không có chuyện gì thế là cùng đi.

Thế là người hai nhà hợp lại cùng nhau, lần lượt đi ra khỏi tiểu khu.

Ánh mặt trời buổi chiều rất tốt, chiếu sáng ở trên người mọi người.

Bên Kim Hoa cũng có một ít người hoặc là đang túm năm tụm ba hoắc là đang nhàn nhã tản bộ.

Đương nhiên phần nhiều chính là "Người" không bình thường, túm năm tụm ba lại cùng nhau.

Tuy rằng khuya ngày hôm trước Hà Tứ Hải đã để bọn họ tản đi, nhưng sau đó đều nhất nhất quay trở về. Dù sao thì đây là hy vọng duy nhất của bọn họ, đương nhiên đều sợ rằng sẽ mất đi hy vọng duy nhất này.

Huyên Huyên và Uyển Uyển giống như cún con được thông khí, không ngừng vùi đầu về phía trước, Lưu Tử Hằng thì vừa bước nhỏ vừa hô "Chờ với", vừa đuổi theo.

Bởi vì không có gió, mặt hồ yên tĩnh giống như một chiếc gương, phản chiếu bầu trời xanh biếc.

Vài con chim bay lượn trên không trung, thỉnh thoảng đáp xuống, cắt qua mặt nước, gợi lên từng mảnh gợn sóng.

Những "Người" không bình thường bên hồ kia nhìn thấy Hà Tứ Hải đi tới thì đều cùng nhau nhìn lại.

Có "Người" mỉm cười gật đầu chào hỏi với Hà Tứ Hải.

Có "Người" cung kính hành lễ với Hà Tứ Hải.

Có "Người" sắc mặt thấp thỏm, lo lắng Hà Tứ Hải tức giận.

...

Nhưng thực ra Hà Tứ Hải cũng chẳng có bao nhiêu suy nghĩ, nhưng mà hắn vẫn là đầu tiên thấy nhiều quỷ như vậy tụ tập cùng nhau.

Xem ra mấy tháng này hẳn là sẽ rất bận bịu.

Nhưng mà không ai dám tiến lên quấy rối Hà Tứ Hải.

Năm mới tết đến, có người sẽ tìm phiền phức cho mình sao?

Chọc cho Hà Tứ Hải không cao hứng, thì hy vọng duy nhất có thể sẽ không còn nữa.

Tuy rằng tâm tình rất nhiều "Người" cấp thiết, nhưng vẫn không dám vượt qua.

Cho dù có mấy quỷ nhỏ không hiểu chuyện, cũng bị những quỷ khác ngăn cản lại.

Đợi đến bên hồ, mọi người túm năm tụm ba rồi tản ra, không quấy rầy Lưu Vãn Chiếu và Hà Tứ Hải nữa, để lại không gian riêng cho bọn họ.

"Qua bên kia ngồi một chút đi." Hà Tứ Hải nhìn về phía ghế dài bên hồ rồi nói.

Nhưng mà trên ghế dài hiện tại có một "Người" đang ngồi, hắn ngơ ngác mà nhìn hồ nước, vẫn không có nhận ra được Hà Tứ Hải đang đến.

Mãi đến tận khi Hà Tứ Hải đi tới gần, hắn mới phát hiện, cuống quít đứng lên.

Tuổi của hắn không phải rất lớn, nhìn qua cũng không lớn hơn Hà Tứ Hải mấy tuổi, mặt vuông chữ điền, mặc áo T Shirt cộc tay, bắp thịt trên cánh tay rõ ràng, xem ra hẳn là thường xuyên tập thể hình.

"Quấy rối rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Không, không cần khách sáo, các người ngồi, các người ngồi đi." Người trẻ tuổi có chút khủng hoảng, cũng hơi kinh ngạc.

Khủng hoảng là bởi vì thân phận của Hà Tứ Hải, kinh ngạc là bởi vì thân phận của hắn như vậy mà còn khách sáo như thế.

"Có 'Người' sao?" Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay của Hà Tứ Hải, lặng lẽ hỏi.

"Không sao, ngồi đi." Hà Tứ Hải vỗ vỗ mu bàn tay của nàng an ủi.

Người trẻ tuổi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cất bước lặng lẽ rời đi.

"Không sao chứ?" Lưu Vãn Chiếu có chút bất an hỏi.

Bởi vì nàng biết, mỗi quỷ tìm đến Hà Tứ Hải đều là có tâm nguyện chưa hoàn thành tâm.

Đều là người đáng thương, nàng không muốn bởi vì chính mình mà ảnh hưởng đến Hà Tứ Hải.

"Không sao, năm mới tết đến cũng không thể không cho anh nghỉ ngơi đúng chứ." Hà Tứ Hải an ủi.

Sau đó ngồi xuống ở trên ghế dài.

Lưu Vãn Chiếu thấy như vậy cũng không nói thêm gì nữa, mà là ngồi xuống sát bên Hà Tứ Hải.

“Này, không cho anh cười." Lưu Vãn Chiếu đột nhiên nói.

"Anh không cười nha." Hà Tứ Hải cười nói.

“Anh rõ ràng chính là đang cười." Lưu Vãn Chiếu chu mỏ nói.

"Em đúng là không nói đạo lý chút nào, đang thật tốt, vì sao không cho phép anh cười?" Hà Tứ Hải biết nàng đang nói cái gì, nhưng vẫn cố ý nói.

"Hừ, anh nhất định là đang lén lút cười em ở trong lòng." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Em còn có thể quản trong lòng người ta có cười hay không sao?"

"Em không quản được người khác, em liền quản anh, không cho cười, ai cũng có thời trung nhị, đúng không? Không có gì hay mà cười."

Lưu Vãn Chiếu bày ra dáng vẻ người người đều có, khiến cho Hà Tứ Hải có chút muốn cười.

"Anh sẽ không có, anh luôn luôn thành thục thận trọng, chưa bao giờ trung nhị." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu tức giận, đánh nhẹ trên vai hắn một quyền, "Đó là bởi vì anh không phải người."

Lưu Vãn Chiếu cũng không biết Hà Tứ Hải làm sao lại trở thành người tiếp dẫn, còn tưởng rằng hắn từ nhỏ đã vậy rồi.

"Đang thật tốt, sao em lại đi mắng người thế?" Hà Tứ Hải trừng mắt nhìn nàng.

Lưu Vãn Chiếu lườm hắn một cái, nàng biết Hà Tứ Hải đang dỗ mình hài lòng, làm sao có khả năng không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn chứ.

Lưu Bá Thanh len lén nhìn về phía Hà Tứ Hải, sau đó nói với vợ chồng Lưu Trung Mưu: "Tình cảm của hai người đúng là rất tốt, hơn nữa cũng không có một chút kiêu ngạo nào."

"Dựa theo cách nói của Tứ Hải thì hắn chính là một người bình thường." Tôn Nhạc Dao cười nói.

"Người bình thường? Vậy chúng ta không tính là người sao?" Lưu Bá Thanh nghe vậy thì bật thốt lên.

Vợ chồng Lưu Trung Mưu xì một tiếng rồi bật cười.

"Chị ơi, chị ơi..." Đúng lúc này, Huyên Huyên vừa vung vẩy cánh tay, vừa chạy về phía Lưu Vãn Chiếu.

"Làm sao thế?" Lưu Vãn Chiếu đứng dậy nghi hoặc hỏi.

"Đến, cùng chơi đùa với bọn em nha." Huyên Huyên dùng giọng nói vô cùng ngọt ngào.

"Chị không chơi, tự các em chơi đi."

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lập tức nói từ chối, ba đứa nhóc đang đào cát, một người lớn như nàng thì xem náo nhiệt cái gì.

"Đến đi mà, đến đi mà..." Huyên Huyên kéo cánh tay của Lưu Vãn Chiếu, làm nũng nói.

Nàng không tìm Hà Tứ Hải, là bởi vì nàng cũng nhìn thấy bên bờ sông có nhiều "Người".

Cho rằng Hà Tứ Hải phải làm việc, hơn nữa còn đều là nàng gây ra, cho nên nàng không dám quấy nhiễu Hà Tứ Hải.

" n cần như thế, nói đi, em muốn chị giúp em làm cái gì?" Lưu Vãn Chiếu còn không hiểu nàng, chốc lát đã chọc thủng nàng.

"Hì hì, em muốn chị đến bên hồ xách giúp em một chút nước." Huyên Huyên cười hì hì, nói.

"Em nha." Lưu Vãn Chiếu đưa tay gõ nhẹ một cái ở trên đầu nàng.

"Lúc này nghĩ đến chị rồi?" Ngoài miệng nói như vậy, nhưng người lại đứng lên.

"Em đi một hồi." Lưu Vãn Chiếu nói với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải khoát tay áo một cái.

Huyên Huyên lúc này mới thật cao hứng mà lôi cánh tay của Lưu Vãn Chiếu, đi về phía hố cát mà các nàng đào.

Nhìn các nàng rời đi, Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay đối với người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi có chút vui mừng mà đi tới.

Sau đó đứng ở trước mặt Hà Tứ Hải, xoa xoa tay, thần sắc có chút sốt sắng nói: "Đang năm mới, mang đến cho ngài thêm phiền phức rồi."

"Không có chuyện gì, ngồi xuống tâm sự đi." Hà Tứ Hải chỉ vào chỗ trống bên cạnh.

"Không cần, không cần, tôi đứng là được." Người trẻ tuổi vội vàng khoát tay một cái.

Hà Tứ Hải cũng không cưỡng cầu, thực ra thì quỷ ngồi hay không ngồi cũng không có bao nhiêu khác biệt, nói là ngồi, không bằng nói là ngồi xổm. Ghế dựa cũng không thể chịu đựng được lượng cho quỷ, giống như quần áo mà quỷ mặc trên người vậy đều là một loại sức mạnh duy tâm.

"Giới thiệu một chút về bản thân mình đi. Tôi thấy anh còn rất trẻ, lớn lên cũng rất khỏe mạnh, không giống như là ốm chết."

"Há, được, tôi là..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment