Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 853 - Chương 853: Anh Hùng Cứu Người.

Chương 853: Anh Hùng Cứu Người. Chương 853: Anh Hùng Cứu Người.

"Tôi là Tôn Trường Tân, người Bảo Khánh, Tương Sở." Người trẻ tuổi nói.

"Bảo Khánh, Tương Sở?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.

Tuy rằng là quỷ nhưng cũng phải về nhà ăn tết mà.

Thế nhưng tết đến, quỷ lưu lại ở nhân gian trên căn bản đều sẽ đi về nhà nhìn một chút.

"Tôi học lên ở chỗ này, sau đó ở lại Hợp Châu công tác." Tôn Trường Tân nói.

"Ngồi xuống nói đi." Hà Tứ Hải nói lần nữa.

Tôn Trường Tân nghe vậy lúc này mới ngồi xuống.

"Tôi là bởi vì cứu người nên mới chết bất ngờ." Tôn Trường Tân nói tiếp.

"Hối hận không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Hối hận." Tôn Trường Tân không chút nghĩ ngợi, lập tức trả lời.

Tiếp theo hắn trở nên trầm mặc, một lát sau mới nói: "Còn có một tuần nữa thì tôi sẽ kết hôn rồi."

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút giật mình.

Tôn Trường Tân là người Bảo Khánh Tương Sở, hắn là con thứ hai trong gia đình, phía trên còn có một người chị gái.

Hắn chỉ là một người bình thường trong hàng tỷ người tại Đại Hạ, không có nhiều đặc thù, cũng không có nhiều ưu tú.

Gia đình không nghèo cũng không giàu, tướng mạo không đẹp cũng không xấu, thành tích không tốt cũng không xấu...

Cha mẹ của Tôn Trường Tân cũng chỉ là một người bình thường, buôn bán lẻ.

Thế nhưng gia đình hoà thuận, không có chuyện gì xấu cả.

Là người con trai duy nhất trong nhà, lại là đứa con nhỏ nhất nên đương nhiên là vô cùng được yêu chiều.

Đối với Tôn Trường Tân mà nói, hắn rất thỏa mãn, cũng rất hạnh phúc đối với cuộc sống như này.

Đương nhiên hắn có lúc cũng nghĩ tới, vì sao mình không phải là con nhà giàu hoặc là con ông cháu cha.

Thế nhưng những thứ này trên căn bản sinh ra đã có, không có thì chính là không có, trên căn bản là không thể lại có thêm.

Đương nhiên, mỗi người đều có thời kỳ phản nghịch, ngay cả cô gái ngoan ngoãn như Lưu Vãn Chiếu đều có, huống hồ còn là nam sinh như Tôn Trường Tân.

Tuy rằng gia đình hoà thuận, thế nhưng vì sợ Tôn Trường Tân đi đường rẽ cho nên gia đình quản giáo hắn vô cùng nghiêm ngặt.

Điều này cũng gây nên tâm lý phản nghịch của Tôn Trường Tân, lúc thi tốt nghiệp trung học, đã ghi danh vào một trường đại học ở Hợp Châu cách xa Tương Sở.

Lên đại học, hắn chính là một sinh viên bình thường trong hàng triệu sinh viên, từng khóc, từng cười, nhưng nói tóm lại thanh thản, không có chút rung động nào.

Trong lúc học đại học ngoại trừ thích tập thể hình ra thì hắn còn yêu một cô gái bình thường.

Cô gái kia là người Hợp Châu, lớn lên không đẹp cũng không xấu, tính cách cũng không ôn nhu cũng không mạnh mẽ, nàng cũng là một cô gái bình thường.

Thế nhưng Tôn Trường Tân yêu nàng.

Vì nàng, sau khi tốt nghiệp Tôn Trường Tân đã ở lại Hợp Châu.

Dựa theo kế hoạch của Tôn Trường Tân thì bọn họ sẽ kết hôn, tạo thành một gia đình bình thường, sau đó sinh ra hai đứa nhỏ bình thường, một nam một nữ, sau đó sẽ trải qua một đời bình thường.

Nhưng là thế sự vô thường, một hồi cứu người cử động, mất đi moojy cuộc đời bình thường của hắn.

"Tiểu Tân, anh đang ở đâu thế? Buổi tối có tới nhà em ăn cơm hay không?"

Trong điện thoại truyền đến tiếng của Diệp Thải Vân, tuy rằng bình thường, nhưng ở trong tai của Tôn Trường Tân lại đặc biệt êm tai.

"Hiện tại thời gian còn sớm, làm sao, em nhớ anh không?" Tôn Trường Tân cười hỏi.

"Em nhớ anh cái quỷ, là mẹ em bảo em gọi điện thoại hỏi một chút, buổi tối nàng sẽ làm món ăn ngon cho anh." Diệp Thải Vân nghe vậy lập tức dỗi.

Thế nhưng Tôn Trường Tân lại không bất ngờ một chút nào, dù sao hai người học đại học ba năm, tốt nghiệp hai năm, đã ở cùng nhau năm năm, hai bên đã trở thành người quen thuộc nhất của nhau, đương nhiên là muốn nói cái gì thì sẽ nói cái đó.

"Hì hì, là mẹ anh, vẫn là mẹ anh thương tiếc anh." Tôn Trường Tân cợt nhả nói.

"Ai cùng anh chứ, không biết xấu hổ, em còn không đồng ý gả cho anh đâu." Bên đầu điện thoại truyền đến giọng nói “nổi nóng” của Diệp Thải Vân.

Thế nhưng bên trong "Nổi nóng" này lại chen lẫn từng tia vui sướng.

"Đều là vợ chồng lâu năm rồi, nói những lời xa lạ này làm gì, quá tổn thương cảm tình, quá tổn thương cảm tình..."

"Phi, anh còn không nói cho em, buổi chiều anh đi làm cái gì."

"Khà khà, chính là không nói cho em."

"Anh chờ đó cho em, buổi tối em lại tính sổ với anh, ngày hôm nay không bàn giao rõ ràng, em sẽ, em liền..."

"Em sẽ làm sao, anh cho em biết, còn có một tuần nữa thì em chính là vợ của anh rồi, xin em tôn trọng một chút, cho chủ nhân một gia đình một chút mặt mũi."

"Hừ hừ..." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh của Diệp Thải Vân.

Không cần nhìn thấy nàng, trong đầu Tôn Trường Tân đã không tự chủ mà hiện ra bộ dạng xinh đẹp của nàng.

Hai người bình thường thích đấu võ mồm với nhau, đây chính là tình thú giữa hai người bọn họ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment