Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 854 - Chương 854: Anh Hùng Cứu Người. (2)

Chương 854: Anh Hùng Cứu Người. (2) Chương 854: Anh Hùng Cứu Người. (2)

"Được rồi, không nói với em nữa, anh sẽ lập tức tới nhà em. Đúng rồi, em có muốn ăn gì không, anh mang trở về cho em." Tôn Trường Tân nói.

"Không muốn, vì mặc áo cưới, em đã nhịn ăn hơn một tháng rồi, chỉ còn một tuần nữa, tuyệt đối đừng kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Em thấy anh chính là chướng ngại vật trên con đường thành công của em." Diệp Thải Vân hờn dỗi nói.

"Không sao, anh đã nói với em rồi, thực ra anh vẫn thích em mập một chút, có chút thịt —— như vậy anh ôm lên mới có cảm giác tốt, khà khà."

Diệp Thải Vân nghe vậy thì hừ một tiếng.

"Không biết xấu hổ, em đã nói với anh, nếu như không mặc được áo cưới thì em sẽ không kết hôn nữa, để anh đánh một đời lưu manh."

"Làm sao có khả năng, anh đẹp trai như thế, không biết bao nhiêu cô gái chờ gả cho anh đây, làm sao có khả năng độc thân được. Anh thấy em chính là muốn làm gái lỡ một đời thì có?"

"Mấy năm qua anh không lớn thêm được chút nào, chỉ có da mặt là dày ra, càng ngày càng dày." Diệp Thải Vân nói.

"Cảm ơn đã khích lệ." Tôn Trường Tân không để ý chút nào nói.

"Phi, em cảnh cáo anh, tiểu Tân phải cẩn thận đó." Diệp Thải Vân nói.

"Anh cũng cảnh cáo em, đừng gọi anh tiểu Tân, phải gọi là chồng, cẩn thận buổi tối anh trở về sẽ nhảy Đại Tượng Vũ cho em."

"Anh dám nhảy, em dám xem. Anh không những xem một mình, còn ghi lại rồi phát lên trên mạng, khiến cho anh một đêm thành danh."

"... Xem như em lợi hại, không nói nữa, anh sẽ lập tức trở về." Tôn Trường Tân nói.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười dương dương tự đắc của Diệp Thải Vân, ngoài ra, còn có tiếng nói chuyện của mẹ vợ.

Tôn Trường Tân cất điện thoại di động, liếc mắt nhìn cái túi trên tay.

Đây cũng là mục đích mà hắn chạy đến vào vào xế chiều hôm nay.

Một chiếc nhẫn kim cương được đặt sẵn vào mấy tháng trước, tiêu tốn phần lớn tiền tích trữ của hắn.

Vừa nghĩ tới vẻ vui mừng của Diệp Thải Vân sau khi nhận được nhẫn, khóe miệng hắn không khỏi mà lộ ra nụ cười.

Nhưng mà nghĩ đến các loại việc vặt trước khi kết hôn, Tôn Trường Tân liền không khỏi mà nhíu chặt lông mày.

Tôn Trường Tân mua một căn nhà cười ở Hợp Châu mua, diện tích không lớn, chỉ hơn tám mươi mét vuông, thế nhưng được trang hoàng rất ấm áp.

Tiền mua nhà là cha mẹ hai bên cùng bỏ vốn, cha mẹ hai bên đều rất thông tình đạt lý, không có bởi vì chuyện phòng ốc mà gây ra những chuyện không vui.

Đương nhiên trên, giấy tờ bất động sản viết tên của bọn họ, mặt khác chính bọn họ phụ trách thế chấp, cha mẹ hai bên sẽ không quản.

Thế nhưng chuyện này đối với hai người đều có công việc như bọn họ mà nói thì gánh nặng cũng không phải rất lớn, Tôn Trường Tân tin tưởng sẽ càng ngày càng tốt lên.

Nhưng mà bởi vì hôn lễ được tiến hành ở Hợp Châu, thân thích của gia đình Tôn Trường Tân phỏng chừng sẽ không tới tham gia bởi vì quá xa.

Cho nên chờ sau khi tổ chức hôn lễ tại Hợp Châu xong xuôi, sợ là còn muốn về Bảo Khánh tổ chức bữa tiệc nhỏ nữa.

Cho nên Tôn Trường Tân cảm thấy có chút phiền, thực sự là quá dằn vặt người.

Nhưng mà lại là chuyện bất đắc dĩ, một đời người trên căn bản cũng chỉ có một lần hôn lễ này, chịu đựng một chút liền đi qua thôi.

"Có người rơi xuống nước rồi, nhanh cứu người một chút..."

Đúng lúc này, Tôn Trường Tân nghe thấy phía trước truyền đến tiếng la.

Chỗ Tôn Trường Tân đi ngang qua chính là con đường dọc Sông Hợp Châu.

Đường dọc sông tên như ý nghĩa, đương nhiên là dọc theo sông.

Con sông này là sông đào bảo vệ thành Hợp Châu cũ, chỉ có điều cho đến hiện đại lại tiến hành đào móc một lần nữa, trở nên càng rộng, càng sâu.

Sông đào nằm trong một vòng bảo vệ thành, nằm chính giữa thành phố.

Mà hai bên sông đào bảo vệ thành được trồng rất nhiều cây cối hoa cỏ, đến mùa hạ thì vô cùng xanh um tươi tốt, rất xinh đẹp.

Rất nhiều dân cư sinh sống ở gần Dọc Sông đều thích đến bờ sông tản bộ hóng mát.

Đặc biệt là một các ông bà cụ, mang theo trẻ nhỏ, mang theo bàn, ghế, vừa vẫy quạt hương bồ vừa túm năm tụm ba cùng một chỗ, thường sẽ nói chuyện đến khi trời tối mới về nhà.

Mà lúc này, có một đứa bé rơi xuống nước, ngoài ra, còn có một người già.

Đứa nhỏ hẳn là cháu trai của ông lão, bởi vì bất ngờ rơi xuống sông đào bảo vệ thành, ông lão trong hốt hoảng muốn đi cứu người, không nghĩ lại cuốn cả bản thân mình vào trong luôn.

Bên bờ còn có mấy người già nôn nóng hô hoán, nhưng không ai dám xuống nước. Tay chân bọn họ đều đã lẩm cẩm, xuống nước đừng nói cứu người, phỏng chừng ngay cả bản thân mình cũng phải đợi người đến cứu.

Tôn Trường Tân nghe thấy tiếng kêu cứu, đương nhiên không chút nghĩ ngợi liền nhảy vào trong nước cứu người.

Lúc học đại học hắn thích tập thể hình, tuy rằng phần lớn chỉ là tập tạ, nhưng bình thường cũng có bơi.

Lẽ ra lấy thể trạng và thể lực của hắn muốn cứu hai người cũng không có vấn đề gì.

Hắn cứu đứa nhỏ bị rơi xuống nước trước, trọng lượng của đứa nhỏ tương đối nhẹ, rất nhanh đã được hắn lôi lên bờ.

Sau đó hắn lại cứu ông lão rơi xuống nước, ông lão thực sự là quá nặng rồi, là một người béo, còn là vô cùng béo, hơn nữa người còn không ngừng giãy dụa ở bên trong nước, sức lại quá lớn.

Chờ sau khi hắn đẩy người đến bên bờ thì chính mình cũng là mệt bở hơi tai, hơn nữa còn xảy ra chuyện bất ngờ, chân của hắn bắt đầu rút gân...

"Cho nên, tâm nguyện của anh là muốn gặp cha mẹ anh hay là vị hôn thê của anh?" Sau khi Hà Tứ Hải nghe xong liền hỏi.

Nhưng mà Tôn Trường Tân lại lắc lắc đầu, "Đều không phải."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía hắn.

"Còn nhớ chiếc nhẫn kim cương đặt sẵn mà tôi nói đến trước đó không?" Tôn Trường Tân hỏi.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment