Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 855 - Chương 855: Chiếc Nhẫn Bị Trộm.

Chương 855: Chiếc Nhẫn Bị Trộm. Chương 855: Chiếc Nhẫn Bị Trộm.

"Suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi chết chính là không thể tự tay giao chiếc nhẫn kim cương cho vị hôn thê của tôi."

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh.

"Cho nên tâm nguyện của anh, là muốn tự tay giao nhẫn kim cương cho vị hôn thê của anh."

Tôn Trường Tân gật gật đầu, sau đó nói: "Nhưng mà, không thấy chiếc nhẫn kia nữa rồi."

"Không thấy nữa rồi?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

"Có người nhân lúc tôi xuống nước cứu người, mượn gió bẻ măng, trộm mất nhẫn của tôi." Tôn Trường Tân nói sâu xa.

Hà Tứ Hải:...

Hà Tứ Hải cũng không biết phải an ủi hắn như thế nào nữa.

Người khác xuống nước cứu người, hắn lại trộm đồ của người cứu người. Chuyện như vậy, không chỉ tồi tệ, hơn nữa còn khiến người buồn nôn.

"Vậy anh biết là ai trộm đi không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Hắn cho là như vậy, là bởi vì sau khi làm quỷ sẽ "Tự do" hơn rất nhiều, muốn truy ra ai trộm nhẫn thì hẳn là sẽ dễ dàng hơn một chút.

Thế nhưng Tôn Trường Tân lại lắc lắc đầu.

"Sau khi tôi biến thành dáng dấp này, cũng thử đi tìm nhẫn của tôi. Thế nhưng lúc đó vội vã cứu người, cũng không chú ý có người nào, chỉ có ấn tượng được mấy người, tôi đã theo đi tra xét một hồi, cũng đều không phải." Tôn Trường Tân nhíu mày nói.

"Như vậy sao." Hà Tứ Hải nghe vậy cũng nhíu mày.

Tuy rằng hắn là "Thần tiên", nhưng cũng không phải vạn năng.

Bản thân Tôn Trường Tân cũng không tìm được, hắn cũng không nhất định có thể giúp hắn tìm được.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy anh còn nhớ ngày cứu người là ngày bao nhiêu không?"

Tôn Trường Tân nghe vậy lập tức gật gật đầu, hắn đương nhiên là nhớ, bởi vì một tuần sau đó sẽ kết hôn, hắn ngày ngày đếu tính ngày.

"Vậy anh nói tỉ mỉ thời gian cứu người, còn có chỗ cứu người cho tôi một chút."

Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn về phía camera trên trụ đèn đường.

Đường dọc sông tuy rằng nhiều cây cối, thế nhưng ven đường hẳn là cũng có camera.

Chỉ cần điều tra người đi đường lui tới trong đoạn thời gian đó, có lẽ có thể tìm được người "Cầm" nhẫn của Tôn Trường Tân đi.

"Yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm nhẫn về giúp anh." Hà Tứ Hải dùng điện thoại di động ghi chép lại rồi nói với Tôn Trường Tân.

"Cảm ơn." Tôn Trường Tân đứng dậy, cúi chào Hà Tứ Hải.

Hắn lại nói tiếp: "Tôi cũng không có gì để báo đáp ngài, nhưng mà tôi học thiết kế máy móc, tuy rằng thành tích không phải là rất tốt nhưng cũng không kém. Tôi dùng kiến thức liên quan đến thiết kế máy móc làm thù lao, ngài xem như này có được không?"

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

"Có thể, tôi nhận tâm nguyện của anh."

Nói xong đưa tay vẫy vẫy với không trung, sổ sách hiện lên ở không trung.

Họ tên: Tôn Trường Tân

Sinh nhật: năm Giáp Tuất, tháng Đinh Mão, ngày Bính Thân, giờ Thìn bốn khắc.

Tâm nguyện: Tìm lại chiếc nhẫn bị thất lạc rồi tự tay giao nó cho vợ chưa cưới.

Thù lao: Tri thức liên quan đến thiết kế máy móc.

Hà Tứ Hải đáp ứng giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, Tôn Trường Tân rất cao hứng mà rời đi.

Mấy "Người" xung quanh thấy vậy, đều có chút rục rà rục rịch.

Nhưng vào lúc này, Lưu Vãn Chiếu đi trở về, mọi người lập tức dừng bước chân lại.

Nhưng mà, có người thiếu niên lại không quan tâm mà xông lên.

Từ cách ăn mặc của thiếu niên, có thể nhìn ra được điều kiện gia đình của hắn khi còn sống hẳn là không tệ.

Quần áo giày đều rất cao cấp, còn nhỏ tuổi nhưng trên cổ tay lại đeo một chiếc đồng hồ đeo tay.

Thiếu niên xông lên vội vàng nói: "Tiếp dẫn đại nhân, ngài giúp tôi hoàn thành tâm nguyện đi."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì nở nụ cười, sau đó hỏi: "Tôi vì sao phải giúp anh?"

"Nhưng mà, anh giúp Tôn đại ca, vì sao không thể giúp tôi? Ngài không phải người tiếp dẫn, chuyên giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện sao?"

Khá lắm, logic này thực sự là vô địch rồi, nhưng mà nhìn tuổi tác hắn, nhất định là chưa từng bị xã hội đánh đập.

Nếu không, những "Người" khác đều có ánh mắt mà biết dừng lại không tiến, chỉ có hắn lại lỗ mãng xông lại, vừa nhìn liền biết chính là người không đầu óc, cho rằng ai cũng nên đáp ứng hắn.

"Quán cơm cũng chính là chỗ chuyên ăn cơm, nhưng mà có thể tùy tiện đến ăn sao? Tại sao tôi lại phải giúp anh, bên kia còn có nhiều 'Người' như vậy đang chờ, đi sang một bên đi." Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà vẫy vẫy tay.

Thiếu niên nghe vậy thì thật giống như có chút tức giận, tức giận nói: "Nếu như anh không đồng ý thì tôi sẽ không đi, sẽ luôn theo anh."

"Theo tôi sao?" Hà Tứ Hải nhìn hắn, không khỏi mỉm cười.

Thiếu niên lúc này mới phản ứng được, người trước mắt không phải là người bình thường, là thần tiên. Hắn không khỏi sợ hãi rụt cổ một cái.

Thế nhưng tiếp theo lại cảm thấy mình không thể kinh sợ như vậy được, dù sao bên cạnh còn có nhiều "Người" như vậy đang nhìn, làm quỷ cũng có sĩ diện nha.

"Anh đúng là quỷ đầu tiên dám uy hiếp ngay mặt tôi đó." Hà Tứ Hải bị làm cho tức đến mức nở nụ cười.

"Tôi muốn xem nhìn một chút, anh sẽ đi theo tôi như thế nào."

Nói xong, hắn chỉ tay một cái, một tia khí tức màu xám quấn quanh hai chân thiếu niên.

"Chúng ta đi sang bên cạnh đi." Hà Tứ Hải đứng lên, nói với Lưu Vãn Chiếu đang đi tới.

Lưu Vãn Chiếu như có cảm giác, nhìn sang bên cạnh một chút, sau đó kéo cánh tay Hà Tứ Hải rồi đi về phía trước.

Thiếu niên muốn đuổi theo, lại phát hiện hai chân nặng tựa vạn cân, cố định hắn tại chỗ, làm sao cũng không di chuyển được.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment