Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 856 - Chương 856: Kẻ Ngu Dốt.

Chương 856: Kẻ Ngu Dốt. Chương 856: Kẻ Ngu Dốt.

"Vừa nãy có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Sau khi rời xa ghế ngồi một chút, Lưu Vãn Chiếu mới nhẹ giọng hỏi Hà Tứ Hải.

"Một thiếu niên không có đầu óc." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy không tiếp tục hỏi nữa, tuy rằng nàng rất tò mò.

Nhưng đây là chuyện của Hà Tứ Hải, nàng là bạn gái của Hà Tứ Hải, không phải giáo viên của hắn, cũng không phải chị của hắn. Có một số việc cứ để chính Hà Tứ Hải đi xử lý là tốt rồi, không cần ý kiến của nàng, một lần hai lần còn không sao, nếu như nhiều thì chỉ sợ sẽ chê nàng phiền.

Đây là cách làm thông minh của phụ nữ.

Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Hà Tứ Hải vang lên.

Là Trương Lộc gọi video tới, nhưng mà lại là Đào Tử cầm máy.

"Ba ba."

Video vừa mới nhận, Đào Tử liền đã miệng nhỏ, gương mặt nhỏ đầy oan ức xuất hiện ở trong video.

"Đây là làm sao rồi?"

"Ba lúc nào mới trở về đây?" Đào Tử hỏi.

"Chờ trời tối ba sẽ trở lại."

"Còn muốn lâu như vậy sao, con rất nhớ ba." Đào Tử thất vọng nói.

"Làm sao, con không phải đi trên trấn chơi cùng mấy người chị tiểu Lộc sao? Trên trấn chơi không vui à?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Chơi vui." Nói tới đây, Đào Tử lại trở nên vui vẻ.

"Nhưng mà, chúng con đã trở về rồi nha. Con ở nhà thật nhàm chán, ba trở về chơi với con có được hay không?" Đào Tử nói.

Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, trấn nhỏ ở nông thôn có thể lớn bao nhiêu, đi dạo một buổi sáng phỏng chừng đã đi gần hết rồi.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba đứa nhỏ đang đào cát ở phía xa, suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi, ba để Uyển Uyển đưa con lại đây, đợi lát nữa chúng ta cũng trở lại."

"Thật sao?" Đào Tử nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, mắt to phảng phất như đang phát sáng lấp lánh.

Nhưng tiếp theo lại chán nản nói: "Nhưng mà bà cố nói, như vậy không tốt lắm đâu."

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngày hôm nay Đào Tử lại không theo tới. Hà Tứ Hải dù sao cũng là đi chúc Tết người ta, mang theo "Con gái" còn ra thể thống gì.

"Không cái gì mà không tốt, lại đây chơi cùng Uyển Uyển và Huyên Huyên, tối hôm nay ở lại ăn cơm trong nhà dì Lưu, ăn xong cơm tối thì các em lại trở về." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh thấy vậy liền nói.

"Được." Đào Tử nghe vậy thì rất là hưng phấn.

"Vậy con chờ một lát, ba để Uyển Uyển đi đón con." Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.

"Chào tạm biệt ba ba." Đào Tử nói xong, không thể chờ đợi được nữa mà cúp điện thoại.

"Con vật nhỏ này."

Hà Tứ Hải cười lắc lắc đầu, mục đích nàng gọi điện thoại đến chỉ sợ cũng là cái này, thông minh lắm.

Thế là Hà Tứ Hải nắm tay Lưu Vãn Chiếu quay lại.

Lúc đi ngang qua thiếu niên kia, hắn vẫn đang không ngừng mà giãy dụa, bên cạnh còn có mấy "Người" đang chế giễu.

"Này, anh thả ra, nhanh thả tôi ra một chút." Thiếu niên thấy Hà Tứ Hải lại đây, lập tức hô lên.

Thế nhưng Hà Tứ Hải căn bản không thèm nhìn thẳng vào hắn.

"Anh..."

Thiếu niên cố gắng tránh thoát nửa ngày, bản thân đã rất tức giận, thấy Hà Tứ Hải căn bản không phản ứng hắn thì lại càng tức giận hơn.

Hắn há miệng muốn mắng, nhưng mà lời chưa kịp ra khỏi miệng, trên lưng lại bị người đánh cho một ba tong.

Quay đầu nhìn lại, là một ông lão tóc trắng còng lưng.

Thiếu niên có quen biết, trước đó hai "Người" còn ở cùng nhau một quãng thời gian.

"Ông đánh cháu làm gì." Thiếu niên bất mãn nói.

"Ông không đánh cháu, cháu là đang tìm cái chết." Ông lão còng lưng có vẻ rất tức giận.

"Cháu đã chết rồi." Thiếu niên lập tức phản bác.

Ông lão còng lưng thực sự bị hắn làm cho tức đến mức không biết nói gì.

"Ba mẹ cháu thật sự là Vương Bát Đản, lại dạy cháu thành thế này sao? Lẽ nào cháu không biết có lời có thể nói, có lời không thể nói sao?" Ông lão còng lưng gõ gõ ba tong, xem ra vô cùng tức giận.

"Này, lão đầu, đừng tưởng rằng ông lớn tuổi, cháu liền không dám mắng ông, ông lại dám mắng ba mẹ cháu." Thiếu niên không phục nói.

"Cháu còn biết bảo vệ ba mẹ mình sao." Ông làm còng lưng bị hắn làm cho tức đến mức nở nụ cười.

"Cháu mắng ông không sao cả, thế nhưng tiếp dẫn đại nhân là người mà cháu có thể mắng sao?" Ông lão còng lưng nói tiếp.

"Có quan hệ gì, dù sao cháu cũng đã chết rồi, hắn có thể làm gì cháu?" Thiếu niên không lo sợ gì cả.

"Có thể làm gì cháu sao?" Ông lão còng lưng chỉ chỉ dưới chân của hắn.

"Có thể biến cháu trở thành như vậy, khiến cháu vĩnh viễn đứng ở chỗ này, còn có thể làm cho cháu hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất, còn có thể làm cho cháu đầu thai thành một con lợn, mặc người xâu xé..." Ông lão còng lưng nói xong một câu lại gõ gậy ba tong một cái.

"Người" bên cạnh vốn đang cười hì hì chế giễu gương mặt đều trở nên nghiêm túc.

Bởi vì những thứ mà ông lão nói đều có khả năng, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho bọn họ kính sợ tiếp dẫn đại nhân.

Về phần thiếu niên kia là do hắn ngốc thôi, không phải tất cả mọi người đều giống như hắn.

Bị ông lão còng lưng nói ra trực tiếp, thiếu niên cuối cùng cũng cảm giác được một tia sợ sệt, thế nhưng vẫn không chịu thua mà nhỏ giọng thầm thì.

Thế nhưng giọng nói lại thấp đến mức chỉ có chính hắn mới biết mình đang nói cái gì.

"Ai." Ông lão còng lưng lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó chống gậy rời đi.

Nhưng mà mấy "Người" xem trò vui ở bên cạnh lại nhìn ông lão với vẻ kỳ quái.

Bởi vì sự quan tâm của ông lão còng lưng đối với người trẻ tuổi đã vượt qua trình độ nhận thức của người bình thường.

Ngoại trừ bản thân người trẻ tuổi là không nhìn ra, sợ là tất cả mọi người đều suy đoán ông lão lưng còng chính là trưởng bối của người trẻ tuổi.

"Uyển Uyển."

Hà Tứ Hải gọi Uyển Uyển đang cong mông cố gắng đào cát.

"Hi hi... Ông chủ, 'Tứ’ gì thế?" Uyển Uyển ngẩng đầu lên, cười ngây ngô.

Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay với nàng, bảo nàng lại đây.

Uyển Uyển lập tức ném cái xẻng xuống, chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải đưa tay lau sạch mấy vệt cát dính trên gò má nàng xuống, sau đó mới nói: "Đào Tử muốn chơi đùa cùng các em, em đi đón nàng lại đây."

"Há, được nha, ông chủ chờ một chút, sẽ rất nhanh." Uyển Uyển xoa eo, đắc ý nói.

"Biết rồi, đi nhanh về nhanh." Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

Xa xa, cậu Uyển Uyển vừa vặn thấy cảnh này, thế là đối nói Lâm Kiến Xuân: "Hà tiên sinh xem ra rất yêu thích Uyển Uyển."

"Đó là đương nhiên, Uyển Uyển nhà chúng ta đáng yêu như thế, ai có thể không thích." Lâm Kiến Xuân đắc ý nói, tràn đầy kiêu ngạo.

"Hơn nữa Uyển Uyển còn rất có bản lĩnh, nếu không Tứ Hải cũng sẽ không để cho nàng làm đồng tử bên cạnh mình." Chu Ngọc Quyên tiếp lời.

Sau đó hai người một người một câu, không ngừng mà khen Uyển Uyển tốt, khiến cho Lâm Trạch Vũ bên cạnh nghe được chỉ biết trợn tròn mắt.

Uyển Uyển biến mất ở trước mặt mọi người, thế nhưng rất nhanh lại xuất hiện rồi.

Nhưng mà trên tay nàng còn nắm tay một đứa bé, đương nhiên là Đào Tử rồi.

Nàng còn ôm một cái bình nước, mang theo một cái túi plastic.

Nghĩ đến không phải là Dương Bội Lan thì chính là bà cố chuẩn bị cho nàng.

Trong túi ni lông đều là đồ ăn vặt, chuẩn bị chia sẻ cho các bạn nhỏ khác.

"Ba ba." Đào Tử nhìn thấy Hà Tứ Hải thì lập tức chạy tới.

"Được rồi."

Hà Tứ Hải đưa tay chặn đầu nhỏ của nàng lại.

"Đi chơi cùng mấy người Uyển Uyển."

"Hừ, không đáng yêu một chút nào."

Đào Tử trở tay chống nạnh, ưỡn bụng nhỏ, bày ra dáng vẻ bà tám.

"Ba sao lại không đáng yêu rồi?"

"Ba phải học được cách biểu đạt tình yêu." Đào Tử hùng hồn nói.

Hà Tứ Hải: ( ̄▽ ̄ ")

Con vật nhỏ này học được mấy câu nói này từ chỗ nào vậy?

Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh không thể nhịn cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment