Hà Tứ Hải và Đào Tử là ăn xong cơm tối mới trở lại.
Hà Tứ Hải để Lưu Vãn Chiếu ở lại trong nhà, bồi ba mẹ mình ăn tết, không để nàng cùng trở lại.
Về phần Đào Tử thì đương nhiên là có đầy thu hoạch, thu được một đống hồng bao, chính là hồng bao lớn thật sự.
Vợ chồng Lưu Trung Mưu tuy rằng không được tính là có tiền, nhưng tuyệt đối không nghèo.
Về phần bác cả của Lưu Vãn Chiếu - Lưu Bá Thanh, bản thân làm việc ở ngân hàng, chức vị không thấp.
Mà bác gái Hàn Nghệ Quyên và anh họ Lưu Hoằng Nghị, chị dâu Đới Nguyệt Tinh đều làm trong ngành nghề tài chính, lại càng không thiếu tiền rồi.
Một nhà Lâm Kiến Xuân thì càng không cần phải nói rồi, phú hào tài sản hàng tỉ, ra tay lại càng là hào phóng.
Nói trắng ra, đây là một cơ hội hợp tình hợp lý để "Đút lót" cho Hà Tứ Hải, đương nhiên sẽ không keo kiệt.
Tiền nhiều bao nhiêu đều sẽ bị kích thước của hồng bao hạn chế.
Thế là Lâm Kiến Xuân trực tiếp nhét một tấm thẻ vào bên trong hồng bao.
Nhưng lại bị Hà Tứ Hải trả trở lại.
Hồng bao cho nhiều chút không sao cả, lớn hơn nữa thì cũng sẽ không chạy đi đâu được, dù sao hiện tại chính là năm mới.
Cho thẻ lại có chút quá đáng, chuyện này không khác gì việc đưa tay đòi tiền cả.
Bản thân Lâm Kiến Xuân đại khái cũng cảm thấy có chút quá rồi nên rất thoải mái mà thu về, sau đó lại cho Đào Tử một hồng bao lớn.
Cho nên Đào Tử vốn mang theo một cái túi đến, bây giờ lại mang theo túi trở lại.
Lúc đến trong túi tất cả đều là đồ ăn vặt, lúc trở về trong túi tất cả đều là lì xì, quá nhiều, túi áo khẳng định là không thể cất nổi, cho nên trực tiếp dùng túi mang theo.
Tiểu tham tài ôm vào trong ngực, không ngừng kêu thật nhiều tiền, có thể cưới cho ba ba mấy người vợ rồi.
Lời này khiến cho dì Lưu xanh mặt.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Hà Tứ Hải khoát tay với Lưu Vãn Chiếu.
"Không cho phép cười." Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.
"Anh không cười nha."
"Trong lòng anh nhất định đang cười."
"Tại sao trong lòng anh lại cười?"
"Bởi vì Đào Tử nói muốn cưới cho anh mấy người vợ, anh lẽ nào không vui sao?"
"Anh nên hài lòng sao?" Hà Tứ Hải hỏi ngược lại.
"Đương nhiên." Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.
"Được rồi, vậy anh rất vui vẻ." Hà Tứ Hải nói.
"Em biết mà." Lưu Vãn Chiếu đưa tay đánh nhẹ một cái ở trên vai Hà Tứ Hải.
"Được rồi, vậy anh không vui được chưa?"
"Anh cũng đã từng vui rồi, nói những thứ này còn có tác dụng gì?"
Hà Tứ Hải:...
Lưu Vãn Chiếu lườm hắn một cái, cúi đầu nói với Đào Tử: "Đào Tử, một người chỉ có thể cưới một người vợ, biết không?"
"Tại sao vậy chứ?" Đào Tử rất là nghi hoặc.
"Ừm..., nói như thế nào đây, vì một người chỉ có một đôi tay, chỉ có thể cầm một đôi đũa một cái bát. Cháu mà cầm hai đôi đũa, vậy thì sẽ không tiện, ăn không được cơm." Lưu Vãn Chiếu suy nghĩ một chút rồi giải thích.
"Hi hi... Có thể dùng hai cái bát bát, một bát ăn cơm, một bát ăn canh, còn có thể ăn được nhiều đồ ăn." Uyển Uyển ở bên cạnh tự cho là thông minh mà nói.
Nói xong xoa eo, bày ra dáng vẻ mình không kiêu ngạo, không có đắc ý.
"Ha ha." Hà Tứ Hải thực sự không nhịn được mà cười to.
"Anh nhìn, anh nhìn xem... Còn nói anh không vui." Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.
Hà Tứ Hải đưa tay nắn nhẹ ở trên gò má nàng một hồi, cười nói: "Được rồi, nhanh trở về đi thôi, Huyên Huyên đang chờ em đấy."
Hà Tứ Hải ra hiệu về phía sau nàng một hồi, Huyên Huyên đang đứng ở cửa nhà mình ngóng trông.
Trên thực tế Huyên Huyên nào có đợi Lưu Vãn Chiếu, nàng là đang nghĩ, tại sao không thể dẫn nàng đi cùng, vì sao không thể chơi thêm một hồi nữa...
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Hà Tứ Hải kéo Đào Tử, ra hiệu đối với Uyển Uyển.
"Tạm biệt."
Uyển Uyển vẫy vẫy tay với Lưu Vãn Chiếu, sau đó ba người bọn họ biến mất ở trước mắt của nàng.
Nhìn bọn họ biến mất, Lưu Vãn Chiếu xoay người trở về phòng, đi tới trước cửa đưa tay muốn ôm Huyên Huyên.
Nhưng mà Huyên Huyên không hề liếc mắt nhìn nàng, thở dài, xoay người trực tiếp trở về phòng.
Chỉ còn dư lại Lưu Vãn Chiếu giang hai cánh tay, ngổn ngang ở trong gió, nàng hình như đã dùng sai cảm tình rồi.
"Từng người từng người, đúng là không ai có thể khiến mình bớt lo." Lưu Vãn Chiếu rì rà rì rầm rồi đi trở về trong phòng.
Ba người Hà Tứ Hải xuất hiện tại trong sân nhà Giang Hữu.
Trong sân đèn đuốc sáng choang, bà nội còn ngồi ở cửa chờ bọn họ trở về.
"Cháu về đến rồi." Đào Tử thấy rõ xung quanh, lập tức hô to một tiếng, sau đó mở cánh tay của Hà Tứ Hải ra rồi chạy về phía bà cố.
Uyển Uyển lặng lẽ liếc mắt nhìn vào trong cánh cửa một cái, thấy Trương Lộc đi ra từ trong nhà, vội vã nói với Hà Tứ Hải: "Ông chủ, em về nhà nha."
"Hừm, đi đi." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.
Uyển Uyển nghe vậy thì nở nụ cười hi hi, sau đó vẫy vẫy tay với Trương Lộc đang đi ra từ trong nhà, tiếp theo xèo một cái liền biến mất.
"Nhìn thấy mình chạy nhanh như vậy làm gì?" Trương Lộc bất mãn nói.
"Ai bảo chị đùa nàng, muốn cướp mặt dây chuyền của nàng, nàng tưởng là thật rồi." Hà Tứ Hải trừng nàng một cái rồi nói.
"Ha ha." Trương Lộc vui vẻ nở nụ cười.
Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì mà lắc lắc đầu.
Sau đó đi về phía bà nội.
Đào Tử đang khoe tiền lì xì với bà cố, biểu thị nàng có rất nhiều tiền, thế nhưng chỉ có thể cưới cho ba ba một người vợ, đây là dì Lưu nói.
"Bà nội, bên ngoài lạnh, ngồi bên ngoài làm gì, vào nhà đi." Hà Tứ Hải nói.
"Không có chuyện gì, không khí bên ngoài tốt." Bà nội cười ha hả, nói.
Đây hoàn toàn chính là nói lung tung, nông thôn lại không phải thành phố, không khí trong phòng ngoài phòng căn bản không khác nhau gì cả.
Hà Tứ Hải biết nàng là đang chờ mình trở về.
Hà Tứ Hải đỡ nàng dậy rồi đi vào trong phòng, bà nội lại tránh khỏi không cho đỡ.
"Bà lại không già." Bà nội nói.
Được rồi, bà không già một chút nào.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ hài lòng của bà nội, tâm trạng của Hà Tứ Hải cũng trở nên tốt hơn.
Trở lại trong phòng, chưa thấy đám người Trương Lục Quân, không khỏi có chút kỳ quái.
"Ồ, người đều chạy đi đâu rồi?"
"Chú Nghiêm mời mọi người ăn cơm, bà qua ăn trước rồi về, mấy người ba mẹ con lát nữa mới về." Bà nội vừa cười vừa nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh.
Về phần Trương Lộc, nhất định là phải về nhà cùng bà nội rồi.
"Đến nhà người ta muộn như thế sao, thân thích nhà bọn họ không có ý kiến gì đó chứ?" Bà nội hỏi.
"Có thể có cái gì, đối với cháu đều rất tốt, bà không thấy Đào Tử nhận được nhiều lì xì lớn như vậy sao?" Hà Tứ Hải quay đầu nhìn về phía Đào Tử.
Sau đó liền thấy Trương Lộc đang dỗ Đào Tử, bảo nàng mở lì xì cho mình ngó một cái.
"Cũng đúng, tiểu Chu nhà chúng ta có bản lĩnh như thế, bọn họ có thể có gì không hài lòng."
Bà nội tuy thường gọi Hà Tứ Hải là Tứ Hải, nhưng có lúc lại theo bản năng mà gọi hắn là tiểu Chu.
Hà Tứ Hải cũng không sửa lại, ví dụ như Trương Lộc, xưa nay đều không gọi hắn Tứ Hải, mà gọi hắn là tiểu Chu.
"Có uống rượu hay không? Bà pha cho con chén trà." Bà nội nói xong liền muốn đứng dậy.
"Buổi tối không uống rượu, bà nội cứ ngồi đi, không cần phiền phức như vậy." Hà Tứ Hải đưa tay ấn nàng ngồi xuống.
"Tứ Hải chính là nghe lời như vậy." Bà nội tán thưởng.
Cũng không biết chỉ trong mấy câu nói này, có thể nhìn ra Hà Tứ Hải nghe lời, Hà Tứ Hải ngoan từ chỗ nào.
Khiến cho Trương Lộc vẫn luôn ngồi xổm ở trước mặt Đào Tử, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng trợn tròn mắt.
"Đúng rồi, chờ qua tết, ba mẹ Trương Lộc muốn con qua chỗ bọn họ chơi mấy ngày." Bà nội đột nhiên nói.
"Ồ, vậy thì không cần đâu."
"Nên đi, nên đi, các người đi Lộc thị, chị sẽ mang các em đi dạo." Trương Lộc nhảy lên, hưng phấn nói.
Nói xong, cũng không hỏi Hà Tứ Hải có đồng ý hay không, trực tiếp nói với Đào Tử: "Đào Tử, có muốn đến nhà chị tiểu Lộc chơi hay không?"
Đào Tử nghe vậy thì nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Chị đã nói với em, nhà chị có bãi cát, có biển rộng, chính là bãi cát trắng mà các em đi qua lần trước, ngoài ra còn có sân chơi trên nước..."
Đào Tử nghe vậy thì động lòng rồi.
Nàng còn chưa từng chơi đùa sân chơi trên nước.
------
Dịch: MBMH Translate