Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 858 - Chương 858: Lộc Thị.

Chương 858: Lộc Thị. Chương 858: Lộc Thị.

Mấy ngày Tết nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.

Ba ngày tết trôi qua rất nhanh, mùng bốn Trương Hải Quân liền chuẩn bị trở về.

Bởi vì hắn còn phải đi nhà lãnh đạo, chiến hữu và nhà ngoại Trương Lộc.

"Nhưng mà, các em cũng đi cùng làm gì?" Hà Tứ Hải hỏi Huyên Huyên đang nhìn hắn cười khúc khích.

"Chị Uyển Uyển cũng đi nha." Huyên Huyên nói.

"Nàng là đưa bọn họ, đến nơi thì nàng sẽ về nhà." Hà Tứ Hải nói.

"Hi hi... Em muốn đến nhà chị tiểu Lộc chơi." Uyển Uyển ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Nàng đã đặt dây chuyền nai con ở trong nhà, không sợ chị tiểu Lộc cướp của nàng nữa. Nàng lại muốn chơi cùng chị tiểu Lộc, dù sao thì chị tiểu Lộc rất thú vị.

"Nhưng mà chị cũng đi nha." Huyên Huyên nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu bên cạnh.

Hà Tứ Hải đi Lộc thị, Lưu Vãn Chiếu cũng được Ôn Nhã mời đi cùng.

"Tứ Hải, kệ các nàng đi, chỉ cần ba mẹ các nàng không lo lắng thì đi đông sẽ càng náo nhiệt." Ôn Nhã lúc này ở bên cạnh ngắt lời.

"Ha ha, mẹ chị tiểu Lộc mời em đi rồi nha." Huyên Huyên nghe vậy, lập tức đắc ý nói với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải còn có thể làm sao, chỉ có thể nghe theo các nàng.

"Em muốn đi tìm em Hân Hân chơi, chúng ta có thể gặp em Hân Hân có đúng hay không?" Đào Tử hỏi Trương Lộc.

"Em Hân Hân?" Trương Lộc nghe vậy có chút không rõ.

"Chính là cô gái mập nhỏ trên bờ cát lần trước." Hà Tứ Hải thuận miệng nói với Trương Lộc.

"Há, em nói nàng sao, có thể nha, đến lúc đó chị sẽ mang các em đến bờ cát chơi đùa, về phần có thể gặp được nàng hay không thì chị cũng không biết được." Trương Lộc nói.

"Được." Đào Tử nghe vậy đã rất là hài lòng rồi.

Nàng tin tưởng, chỉ cần đến bờ cát thì nhất định có thể gặp được em Hân Hân.

Hai vợ chồng Trương Hải Quân không đi cùng mấy người Hà Tứ Hải. Bọn họ muốn lái xe đi Hồng Thành trước, trả xe mượn lại, sau đó sẽ đi máy bay từ Hồng Thành về Lộc thị.

Về phần Trương Lộc, đương nhiên là đi cùng mấy người Hà Tứ Hải, ngoài ra, còn có Nghiêm Tú Ảnh.

Nàng được Trương Lộc mời, bởi vì cách thời gian khai giảng còn dài, cho nên Trương Lộc cũng mời nàng đến Lộc thị chơi đùa một chút, Nghiêm Tú Ảnh đương nhiên cũng không từ chối.

Thế là đoàn người, phân thành hai nhóm, để Uyển Uyển mang theo bọn họ vượt qua ngàn dặm đi đến Lộc thị.

Ở Giang Hữu vốn còn có chút âm lãnh, nhưng sau khi đến Lộc thị lập tức cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, gió biển hơi say, khiến người ta say mê.

"Lộc thị thật sự rất thích hợp để sống qua mùa đông." Lưu Vãn Chiếu cởi áo khoác, không khỏi cảm khái.

"Đúng vậy, rất nhiều người phương bắc đều đến Lộc thị vào mùa đông, giống như chim di trú vậy, người từ bên ngoài vào mùa đông hàng năm vô cùng nhiều." Trương Lộc ở bên cạnh nói.

"Nói lời này, thật giống như chị không phải là người bên ngoài không bằng." Hà Tứ Hải nói.

Cho dù là Trương Hải Quân hay là Ôn Nhã đều không phải người bản địa Lộc thị, là người đến cư trú.

Cho nên tuy Trương Lộc sinh ra ở Lộc thị, nhưng cũng không được xem là dân bản xứ Lộc thị.

"Người địa phương Lộc thị đều rất lười, đặc biệt là đàn ông, uống trà tán gẫu bài bạc, đều dựa vào phụ nữ nuôi..."

Trương Lộc cởi áo khoác, sau đó vừa giúp Đào Tử vừa nói.

"Vậy bọn họ ăn cái gì?" Hà Tứ Hải nghe vậy hơi kinh ngạc.

"Thu thuê đi, nói chung không chết đói là được, chịu khó đều là người bên ngoài, người bên ngoài cũng vô cùng nhiều."

Đương nhiên mấy cái Trương Lộc nói tới cũng không phải là tuyệt đối. Nhưng mà phần lớn tình huống đều là như vậy, đã trở thành một loại hiện tượng.

"Được rồi, không nói những cái này nữa, hiện tại chúng ta đang ở chỗ nào?" Hà Tứ Hải nhìn bốn phía rồi hỏi.

Lúc này bọn họ đang ở trong một rừng cây, bên phải là sườn núi nhỏ, phía trước chính là một bãi cát, trước bãi cát là biển rộng mênh mông vô bờ.

"Gần nhà chị có một bãi cát, rất ít người đến chỗ này." Trương Lộc đáp.

Trương Lộc không nói rõ, rất ít người đến là bởi vì nơi này thuộc về khu gia quyến của bộ đội, người ngoài không vào được.

Nghiêm Tú Ảnh bên cạnh đang cầm điện thoại di động, mở bản đồ, tò mò vị trí của bọn.

Mãi đến tận hiện tại, nàng còn có chút mơ hồ.

Vốn là Trương Lộc mời nàng đến Lộc thị, nàng đang chuẩn bị mua vé máy bay, thế nhưng lại bị Trương Lộc ngăn cản.

Nghiêm Tú Ảnh vốn tưởng rằng Trương Lộc đã mua vé đoàn, hoặc là dẫn nàng ngồi máy bay bộ đội, dù sao thì nàng có biết thân phận của Trương Hải Quân.

Nhưng chuyện xảy ra hiện tại khiến cho nàng có chút mộng.

Trước khi chớp mắt còn đang ở quê nhà Giang Hữu, sau khi mở mắt ra thì đã ở Lộc thị.

Định vị trên điện thoại di động nói cho nàng, khoảng cách ngắn nhất cũng gần 1500 km.

Cho nên nàng có chút mơ hồ, đến hiện tại đều không rõ mình làm sao mà đến được.

Nhìn phản ứng của nàng, Trương Lộc nghĩ đến bản thân mình lúc trước cho nên cũng không giải thích, ở bên cạnh cười trộm rất "Xấu".

Ba đứa nhóc cởi áo khoác ra, lập tức không thể chờ đợi được nữa mà xông về phía bãi cát.

Bởi vì bãi cát này không mở ra cho du khách, cho nên được bảo vệ khá tốt.

Hạt cát sạch sẽ mà tinh tế, sau khi bị thủy triều giội rửa phảng phất như là một mảnh cát chưa bị người phát hiện.

Sau khi ba đứa nhóc chạy qua, để lại những dấu chân nhỏ liên tiếp.

"Đừng chạy, chúng ta đến nhà chị tiểu Lộc trước đã." Hà Tứ Hải gọi lại từ ở phía sau.

"Không cần, hiện tại thời gian còn sớm, để cho các nàng chơi một hồi đi, nhà chị ở ngay phía sau."

Trương Lộc chỉ về khu gia đình ẩn ở phía sau rừng cây.

"Hơn nữa trong nhà hiện tại không ai, về nhà cũng là tẻ nhạt."

"Vậy được rồi, chúng ta cũng đi dạo một chút." Hà Tứ Hải nói xong, nắm tay Lưu Vãn Chiếu rồi đi về phía ba đứa nhóc.

Nhìn hai người tự nhiên rời đi, Trương Lộc không nhịn được mà nói một câu "Có khác phái không nhân tính".

Sau đó quay sang nói với Nghiêm Tú Ảnh: "Như thế nào, phục hồi tinh thần lại chưa?"

"Chuyện này...chúng ta làm sao mà qua đây vậy. Tớ là chưa tỉnh ngủ, còn đang nằm mơ sao?" Nghiêm Tú Ảnh sờ sờ trán của mình rồi nói.

Trương Lộc đưa tay véo má của nàng một cái.

Nghiêm Tú Ảnh lớn lên khá giống minh tinh Hồng Kông Đài Loan, cho nên gò má có chút mũm mĩm như trẻ con, cảm giác khi véo cực kỳ tốt.

"Ôi chao, cậu làm gì thế?" Nghiêm Tú Ảnh gào lên một tiếng đau đớn, đánh tay Trương Lộc một cái.

"Cậu đau không?" Trương Lộc hỏi.

"Cậu cho tớ véo một cái liền biết có đau hay không." Nghiêm Tú Ảnh bất mãn nói.

"Đau là được rồi, đau nói rõ cậu không phải đang nằm mơ." Trương Lộc cười hì hì nói.

"Nhưng mà, chúng ta rốt cuộc làm thế nào mà qua đây được vậy?" Nghiêm Tú Ảnh xoa gò má, nghi hoặc hỏi.

"Thần tiên mà, chớp mắt đi ngàn dặm, đây không phải là chuyện rất hợp lý sao?" Trương Lộc nhún nhún vai, nói.

Nàng cũng không nói là bởi vì Uyển Uyển, Hà Tứ Hải không nói, bản thân Uyển Uyển cũng không nói, nàng lại càng không thể nói.

Cho nên trực tiếp đẩy Hà Tứ Hải lên đầu là được, thần tiên mà, không cần giảng khoa học, thậm chí không cần nói logic, như này rất hợp lý.

"Nhưng mà... Nhưng mà... như này cũng quá lợi hại rồi?" Nghiêm Tú Ảnh cũng không biết phải nói như thế nào.

Mang nhiều người như vậy, chớp mắt đi ngàn dặm, cho dù ở bên trong chuyện thần thoại xưa thì đây cũng là đại thần thông.

Hà Tứ Hải mặc dù là thần tiên, nhưng chỉ là thần tiên Địa Phủ, nếu như muốn hình dung thì có thể dùng quỷ sai để hình dung.

Quỷ sai, ở bên trong chuyện thần thoại xưa đó chính là quan sai thấp nhất ở địa phủ.

Đương nhiên cũng không thể có năng lực lớn như vậy.

"Vậy cậu cứ coi hắn là một thần tiên rất lợi hại là được rồi." Trương Lộc mở tay ra, nói.

Nàng đang còn muốn nói.

Trương Lộc lại đưa ngón tay đến bên miệng, bảo nàng đừng lên tiếng.

Nghiêm Tú Ảnh lúc này mới phản ứng được, có một số việc không cần tìm hiểu quá rõ ràng, mơ hồ mới là tốt nhất.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment