Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 859 - Chương 859: Chơi Đùa.

Chương 859: Chơi Đùa. Chương 859: Chơi Đùa.

"Ba ba, ba ba nhanh lại đây một chút." Xa xa, Đào Tử vừa nhảy nhót vừa vẫy tay với Hà Tứ Hải.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Ôm con lên phía trên tảng đá đi." Đào Tử chỉ vào một tảng đá lớn bên cạnh.

Tảng đá tròn vo giống như khối đá cuội to lớn, Huyên Huyên và Uyển Uyển đang cố gắng trèo lên trên. Nhưng mà bốn phía trơn tuồn tuột, không dùng được một chút sức nào, bò nửa ngày đều là phí công.

Hà Tứ Hải đi tới, đưa tay lần lượt ôm từng người lên.

"Cẩn thận một chút." Hà Tứ Hải dặn dò.

Thực ra té xuống cũng không sao cả, phía dưới đều là hạt cát mềm mại, nhưng mà nhất định sẽ làm ướt quần áo.

Lưu Vãn Chiếu lấy điện thoại di động ra, chụp mấy bức ảnh cho ba đứa nhóc.

Sau đó giang hai cánh tay ra, muốn Hà Tứ Hải ôm nàng lên.

Hà Tứ Hải cũng không do dự, trực tiếp đưa tay ôm nàng lên.

Lưu Vãn Chiếu vừa mới đi tới, liền thấy Huyên Huyên đang nhìn mình chằm chằm.

"Làm sao thế?" Lưu Vãn Chiếu nghi hoặc hỏi.

"Chị, chị đã lớn như vậy rồi, còn cần người ôm? Không thể tự mình bò lên sao?"

Huyên Huyên bày ra dáng vẻ chị làm người lớn như này là không được, khiến cho Lưu Vãn Chiếu tức đến nghiến răng.

Nàng nghĩ đến buổi tối ngày hôm ấy, cũng là con vật nhỏ này phả hỏng chuyện tốt của nàng.

Thế là nàng đưa tay bóp gương mặt đầy thịt kia một cái, giận dữ nói: "Em nói nhiều như thế làm gì."

"Ha ha, bởi vì em là đứa nhỏ thành thực nha."

Huyên Huyên còn tưởng rằng Lưu Vãn Chiếu đang khích lệ nàng.

"Biết rồi, em là giỏi nhất, nhanh đứng lên một chút, chị chụp cho em tấm hình."

Lưu Vãn Chiếu thực sự không có cách nào với cô nhóc này.

Ánh mặt trời nhu hòa, mặt biển yên tĩnh, bầu trời xanh biếc, gió nhẹ phe phẩy, tất cả đều vô cùng tốt đẹp.

Ba đứa nhóc đứng ở trên tảng đá lớn, giang hai cánh tay, dường như muốn ôm ấp bầu trời xanh.

Trương Lộc và Nghiêm Tú Ảnh đi tới bên cạnh Hà Tứ Hải.

Sau đó theo ánh mắt của hắn mà nhìn về phía trên tảng đá lớn.

Chỉ thấy Lưu Vãn Chiếu đang khom người chuyên chú chụp ảnh cho ba đứa nhóc.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua áo của nàng, phảng phất như tô thêm cho nàng một viền sáng màu vàng, lưu lại một đường cong duyên dáng.

"Thật xinh đẹp." Trương Lộc lẩm bẩm.

"Đại khái cũng phải là người như chị Vãn Vãn mới có thể xứng với Hà Tứ Hải đúng chứ?" Nghiêm Tú Ảnh nhỏ giọng nói ở bên tai Trương Lộc.

"Ai, đáng tiếc, hiện tại không phải cổ đại, chỉ có thể cưới một vợ, nếu không tớ ủng hộ cậu làm em dâu phụ của tớ." Trương Lộc nói không đến hai câu đã bắt đầu đùa giỡn.

"Cậu nói cái gì đó." Nghiêm Tú Ảnh xấu hổ đưa tay ra nhéo eo của nàng một cái.

Trương Lộc phản ứng cực nhanh, lập tức nghiêng người né tránh, muốn khiến Nghiêm Tú Ảnh bấm trượt, nhưng lại bấm trúng mông của nàng.

"Oa, sắc nữ nhà cậu này, bấm chỗ nào của tớ đấy?" Trương Lộc cố ý kêu to khoang trương.

Nghiêm Tú Ảnh vốn đang xấu hổ, lại bị nàng ồn như vậy, gò má càng trở nên đỏ chót.

Mấu chốt nhất chính là, Trương Lộc lại đưa tay chộp về phía ngực nàng, lớn tiếng nói muốn trả trở lại.

"Cậu làm gì thế, cậu không có sao?" Nghiêm Tú Ảnh vội vàng che ở trước ngực.

"Cũng đúng, cậu không có." Nghiêm Tú Ảnh lại nói.

Long Trảo Thủ của Trương Lộc đưa đến giữa không trung thì sửng sốt, cúi đầu liếc mắt nhìn bộ ngực không có gì của mình, cảm giác như bị một mũi tên cắm ở trước ngực.

"Tiểu Lộc, Tú Ảnh, các em cũng lên đây đi."

Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu trên tảng đá lớn chú ý tới các nàng, lập tức vẫy vẫy tay với các nàng.

Đá lớn là điểm cao duy nhất trên bờ biển, khoảng cách tầm nhìn cực kỳ rộng.

"Được nha, nhưng mà em không lên nổi, chị bảo tiểu Chu ôm bọn em lên đi." Trương Lộc lập tức nói.

Cánh tay đang vẫy của Lưu Vãn Chiếu lập tức để xuống.

Sau đó nói như không có chuyện gì xảy ra: "Vậy thì thôi, diện tích phía trên tảng đá không lớn, tất cả lên thì quá chật chội."

Nếu như chỉ đơn thuần là Trương Lộc, để Hà Tứ Hải ôm cũng không sao cả, nhưng mà còn có một Nghiêm Tú Ảnh, tuyệt đối không được.

Hà Tứ Hải đứng ở cách đó không xa đương nhiên cũng nghe thấy, có chút buồn cười mà lắc lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên trên tảng đá lớn.

Đá lớn cao khoảng hơn hai mét, dưới tình huống không chạy lấy đà mà nhẹ nhàng nhảy lên tại chỗ thì cũng không phải là chuyện đơn giản.

Trương Lộc và Nghiêm Tú Ảnh đầu tiên là kinh ngạc há miệng, nhưng tiếp theo nhớ tới thân phận của Hà Tứ Hải, được rồi, không có gì bất ngờ cả.

Trên tảng đá lớn, ba đứa nhóc đang nhìn về phía biển rộng rồi la to.

"Oa ô... Oa ô... bạch tuộc lớn, cá mập lớn, cá heo nhỏ, rùa nhỏ đều đến đây nha, tớ muốn chơi với các cậu nha." Đây là Đào Tử gọi.

"Wahaha ha..., mình muốn dùng miệng nuốt trọn lấy biển rộng." Huyên Huyên há to miệng rung đùi đắc ý.

"Hi hi... Chim nhỏ, chim nhỏ, mày mau tới nha, tao cho mày đồ ăn ngon."

Uyển Uyển móc móc ở trong túi, móc ra một viên sôcôla, nâng ở trong lòng bàn tay, chào hỏi đối với bầy chim ở trên không trung.

Lưu Vãn Chiếu đón ánh mặt trời, nhắm mắt lại, gió biển thổi qua gương mặt, thổi mái tóc mềm mại của nàng ra sau đầu, bay lượn theo gió....

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment