Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 860 - Chương 860: Chơi Đùa.(2)

Chương 860: Chơi Đùa.(2) Chương 860: Chơi Đùa.(2)

Mọi người đi dạo ở trên bờ cát một hồi, mấy đứa nhóc nhặt một ít vỏ sò, sau đó bọn họ cùng nhau đi về nhà Trương Lộc.

Nhà của Trương Lộc cũng không hề lớn như trong tưởng tượng, nhưng bố trí rất ấm áp, cũng rất sạch sẽ, không dính một hạt bụi, như gương sáng.

Giày, quần áo, chén ở trên bàn...

Tất cả đều được sắp xếp chỉnh tề.

"Mẹ em có chút bệnh thích sạch sẽ, đây cũng là nguyên nhân khiến em không muốn trở về, sống cùng với nàng đúng là khó tiếp thu nổi, cũng chỉ có cha em mới có thể chịu đựng được nàng."

Trương Lộc tùy tiện cởi giày ra rồi ném đông một chiếc tây một chiếc, sau đó chỉ đi tất vào trong nhà.

"Thực ra như vậy rất tốt, ở cùng người sạch sẽ cũng thoải mái hơn một chút." Nghiêm Tú Ảnh nói.

"Không nói là không tốt, thế nhưng quá mức sẽ không còn tốt nữa."

Trương Lộc vừa nói chuyện vừa đưa tay mở tủ lạnh ra, nhìn xem có cái gì ăn hay không.

Nhìn dáng vẻ này của Trương Lộc đúng là có chút buồn cười. Tính cách của Trương Lộc đúng là hoàn toàn trái ngược với mẹ của nàng.

Ôn Nhã làm việc vô cùng có trật tự, có nề nếp, mà Trương Lộc lại tùy tiện, trắng trợn không kiêng dè, đều là người sống cùng một mái nhà, cũng không biết làm sao lại nuôi thành tính cách như vậy.

"Biết ngay mà, không có thứ gì." Trương Lộc bất mãn mà đóng tủ lạnh lại.

Sau đó lại chạy đi mở tủ, móc móc ở bên trong một hồi, cuối cùng lấy ra một túi đồ ăn vặt.

"Còn tưởng rằng mẹ không chuẩn bị một chút gì, Đào Tử, cho em ăn đồ ngon." Trương Lộc nói với ba đứa nhóc.

Mọi người có chút bừng tỉnh, hóa ra là tìm đồ ăn cho bọn nhỏ.

Ba đứa nhóc đang xem một bức ảnh được treo phía sau ghế sô pha.

Là một tấm ảnh gia đình, tấm ảnh gia đình này hẳn là nhiều năm rồi.

Trong hình Trương Hải Quân và Ôn Nhã đều còn rất trẻ.

Trương Hải Quân ngồi ở trên một cái ghế, Ôn Nhã đứng ở phía sau, một tay đặt lên vai hắn.

Trên đùi Trương Hải Quân là một cô bé tuổi tác xấp xỉ với mấy nhóc Đào Tử, gương mặt nhỏ bé bụ bẫm, tóc thắt bím hai bên, mặt cười vui vẻ.

"Đây là chị khi còn bé nha." Trương Lộc nói.

Ba đứa nhóc nghe vậy thì rất là giật mình, chị tiểu Lộc khi còn bé hóa ra là một nhóc mập nha.

Nhà Trương Lộc cũng là ba phòng ngủ một phòng khách, bọn họ nhiều người như vậy khẳng định là không đủ chỗ rồi.

Nhưng mà Lộc thị xưa nay không thiếu khách sạn, gần tiểu khu có một khách sạn, Ôn Nhã đã đặt xong phòng giúp bọn họ từ sớm.

Vị trí của gian phòng vô cùng tốt, đứng ở trên ban công là có thể nhìn thấy biển rộng.

Cách một con đường cái chính là bãi cát.

Mấy đứa nhóc vô cùng yêu thích kiểu phòng như vậy.

Nhưng mà, ánh mắt Hà Tứ Hải lại nhìn về phía một ông lão còng lưng đang chống gậy đi lại trên đường.

"Anh xuống dưới lầu một chút, các em muốn đi cùng không?" Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu đang sắp xếp hành lý.

"Muốn."

Lưu Vãn Chiếu còn chưa nói, ba đứa nhóc ngồi ở trên giường xem phim hoạt hình đã lên tiếng trước rồi.

"Anh đưa các nàng xuống trước đi, chúng em sẽ tới tìm mấy người sau." Lưu Vãn Chiếu nói.

Ba đứa nhóc nhảy xuống từ trên giường, sau đó đi giày vào.

Hà Tứ Hải mang theo các nàng ra cửa, đi ngang qua cửa phòng của hai người Nghiêm Tú Ảnh.

Đào Tử hỏi: "Có nên gọi chị tiểu Lộc và chị Tú Ảnh đi chơi cùng với chúng ta hay không?"

"Không cần, tự chúng ta đi là được." Hà Tứ Hải nói.

Trương Lộc bởi vì sợ Nghiêm Tú Ảnh một người ở tại khách sạn cô quạnh, cho nên cũng ở cùng với nàng mà không ở trong nhà.

Chờ sau khi ra khỏi thang máy, trong đại sảnh khách sạn còn có một quầy bán áo tắm, phao bơi và giày dép đi biển.

"Bên ngoài có thể bơi sao?"

Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc, biển này hẳn là không được tùy ý bơi lội mới đúng? Thế là hắn đi tới hỏi thăm lễ tân khách sạn.

"Đương nhiên không được, nếu như các người muốn bơi thì có thể đi lên phía trước một chút, nơi đó là khu chuyên cho du khách bơi. Nếu như các người không mang áo tắm thì cũng có thể mua ở chỗ của chúng tôi. Tuy ở bãi biển nơi đó có bán, nhưng giá cả cao hơn rất nhiều."

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh, nhưng cũng không có mua áo tắm.

Mà là gọi ba đứa nhóc đang nằm ở trước bể cá rồi đi về phía bãi cát.

Bãi cát nơi này không giống với bãi cát mà Trương Lộc dẫn bọn họ đi trước đó, có thể nhìn thấy bóng dáng du khách thưa thớt.

Có rất nhiều cô gái trẻ tuổi mặc đồ bơi, đương nhiên, các nàng không phải vì bơi, mà là vì chụp ảnh hoặc là quay trực tiếp.

"Đừng đi xa, chơi ở ngay đây đi."

Hà Tứ Hải dặn dò ba đứa nhóc một tiếng, sau đó vẫy vẫy tay đối với ông lão phía xa.

"Chuyện rất gấp sao, xa như vậy mà ông cũng có thể theo tới?" Hà Tứ Hải thấy ông lão thì liền mở miệng hỏi.

Hà Tứ Hải không thể nói là quen biết ông lão này, nhưng từng thấy, hắn chính là một trong chúng quỷ bị Huyên Huyên đưa tới bên hồ Kim Hoa.

"Ai, quấy rối tiếp dẫn đại nhân rồi." Ông lão đầu tiên là thi lễ với Hà Tứ Hải một cái rồi mới nói.

"Không cần khách sáo, có việc gì cứ nói." Hà Tứ Hải khoát tay một cái.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment