Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 861 - Chương 861: Làm Cha Làm Mẹ.

Chương 861: Làm Cha Làm Mẹ. Chương 861: Làm Cha Làm Mẹ.

Ông lão nghe vậy, dừng ba tong một chút, sau đó có chút thấp thỏm nói: "Tiểu Hổ đã biết mình sai, tôi cũng đã dạy dỗ hắn, hi vọng tiếp dẫn đại nhân ngài có thể bỏ qua cho hắn lần này."

"Tiểu Hổ?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì rất là ngạc nhiên, tiểu Hổ là ai?

"Chính là thiếu niên không lễ phép bên hồ Kim Hoa vào ngày hôm trước, hắn tên là Từ Á Hổ." Ông lão giải thích.

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh, hắn không nói thì Hà Tứ Hải cũng quên mất.

"Ông là trưởng bối của hắn?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Ai, tôi là ông ngoại nó." Ông lão cười khổ nói.

"Chỉ là nó không nhận ra tôi mà thôi." Ông lão nói tiếp.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, không có hỏi kỹ, mỗi gia đình đều có câu chuyện riêng của bọn họ.

"Yên tâm đi, tôi chỉ là hơi trừng phạt hắn một chút, hai ngày nữa, thần lực quấn quanh ở trên chân hắn sẽ tản đi, hắn sẽ có thể khôi phục lại như trước." Hà Tứ Hải nói.

Ông lão nghe vậy thì cung kính thi lễ với Hà Tứ Hải một cái, xoay người chuẩn bị rời đi.

Hà Tứ Hải đã nói, không nên quấy rầy hắn vào dịp tết. Hắn đương nhiên là không thể không có mắt nhìn giống cháu trai Từ Á Hổ của mình được.

"Chờ đã." Đúng lúc này, Hà Tứ Hải gọi hắn lại.

"Hiện tại tôi cũng không có chuyện gì, ông nói một chút về bản thân ông đi." Hà Tứ Hải nói.

Ánh mắt lại nhìn về phía ba đứa nhóc đang chơi cát ở phía trước.

"Tôi là Điền Gia Bằng, là người Hạ Khê, Tây Kinh..."

Lại là một người đến từ bên ngoài, Hà Tứ Hải nghĩ thầm, vốn tưởng rằng Huyên Huyên chỉ dẫn quỷ Hợp Châu hoặc là xung quanh tới.

Điền Gia Bằng và vợ hắn đều là giáo viên tại một trường tiểu học ở Hạ Khê.

Hai vợ chồng chỉ có một đứa con gái là Điền Điềm.

"Con gái của tôi khi còn bé rất thông minh, cũng rất đẹp..." Nói đến con gái, trên mặt Điền Gia Bằng không tự chủ được mà lộ ra vẻ hạnh phúc.

"Bởi vì chỉ có một đứa con gái này cho nên hai vợ chồng chúng tôi cực kỳ thương nàng."

"Bởi vì là giáo viên, tuy nhà chúng tôi không giàu có, vợ chồng xem như là công nhân viên, so với bên trên thì không đủ nhưng so với bên dưới thì có thừa. Trên căn bản chỉ cần Điền Điềm không đưa ra yêu cầu quá đáng thì chúng tôi đều sẽ thỏa mãn nàng."

Nói tới chỗ này, Điền Gia Bằng lại lắc đầu thở dài.

"Hai vợ chồng chúng tôi dạy người một đời, dạy vô số đứa nhỏ thành tài, nhưng lại không dạy tốt con gái của chính mình."

"Tham lam, hư vinh, tự đại lại kiêu căng, nàng dần dần lớn lên, tôi và mẹ của nàng cũng đã không thể quản được nàng nữa rồi."

"Vừa mới tốt nghiệp cấp 2 đã lén lút trốn đi, theo người xuôi nam làm công, đi một cái chính là bốn, năm năm không có tin tức. Tôi và mẹ của nàng vì tìm nàng mà đến phương nam không dưới hai mươi, ba mươi lần. Tóc mẹ của nàng đều đã bạc gần hết..."

Giọng điệu của Điền Gia Bằng khi nói tới những việc này rất bình thản, cũng chẳng có bao nhiêu oán hận.

"Có một ngày nàng đột nhiên trở về. Ngài không biết tôi và vợ tôi đã vui mừng như thế nào đâu. Tuy rằng nàng âm thầm đi ra ngoài nhiều năm như vậy, không tin tức, thế nhưng ai bảo nàng là con gái của chúng tôi chứ. Nàng có thể trở về, nhất định là đã chịu nhiều oan ức ở bên ngoài..."

Quả nhiên, lần này trở về, tính cách của Điền Điềm thay đổi không ít, người cũng an phận hơn không ít.

Vì để cho nàng thu lại tính tình, hơn nữa cũng đã đến tuổi lập gia đình. Hai vợ chồng tính toán, chuẩn bị tìm đối tượng cho con gái, cho nàng một gia đình.

Đây chính là cha của Từ Á Hổ, đồng thời cũng là đồng nghiệp của Điền Gia Bằng, một người trẻ tuổi rất thành thật hàm hậu, vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu đã được phân đến trường học của bọn họ.

Bọn họ không có nhìn lầm người, thầy Từ đúng là một người rất tốt, hai vợ chồng đều rất yêu thích người con rể này.

Nhưng mà bọn họ lại nhìn lầm con gái của chính mình.

Lúc Từ Á Hổ ba tuổi, Điền Điềm có người đàn ông khác ở bên ngoài, hơn nữa còn là một người đàn ông lớn hơn nàng mười mấy tuổi. Nàng muốn ly hôn.

Hai vợ chồng Điền Gia Bằng đương nhiên là sẽ không đồng ý.

Điền Gia Bằng thậm chí là thả xuống lời hung ác, nếu như nàng dám ly hôn thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với nàng.

Cũng không nghĩ tới, Điền Điềm cũng là người cứng đầu, vào một ngày nhân lúc bọn họ không ở nhà, nàng trực tiếp mang theo con trai rồi biến mất.

Từ đó trở đi cũng không còn tin tức của Điền Điềm nữa.

"Người mà tôi cảm thấy có lỗi nhất cả đời này chính là tiểu Từ, một đứa nhỏ tốt như vậy là tôi đã hại hắn." Điền Gia Bằng không khỏi rơi nước mắt.

Tiểu Từ trong miệng hắn chính là chồng của Điền Điềm, Từ Quốc Đống.

"Bởi vì chuyện này mà tiểu Từ cũng không còn mặt mũi ở lại trường học. Hắn từ chức rồi trở về quê nhà, nhưng mà hắn rất có hiếu, hàng năm đều đến thăm hai ông bà già chúng tôi một chút, nhưng mà hắn cũng không còn là giáo viên nữa."

Hà Tứ Hải nghe vậy, cảm xúc trong lòng ngổn ngang, cũng không biết nên nói cái gì.

"Cho nên tâm nguyện của ông là gì?"

"Tâm nguyện của tôi, là muốn con gái của tôi nói lời xin lỗi với tiểu Từ." Điền Gia Bằng nói.

Tâm nguyện này nhìn như đơn giản, thực ra cũng rất khó.

"Tôi cảm thấy người nàng cần xin lỗi nhất hẳn là hai vợ chồng các người mới đúng." Hà Tứ Hải nói.

Điền Gia Bằng không có phủ nhận, mà gật gật đầu.

"Nhưng mà, ai bảo chúng tôi là cha mẹ của nàng đây."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment