Hà Tứ Hải đồng ý sẽ giúp Điền Gia Bằng hoàn thành tâm nguyện, đương nhiên không phải là hiện tại.
Cho nên Điền Gia Bằng lại trở về.
Khoảng cách mấy ngàn km, mặc dù là một ông lão, thế nhưng là quỷ rồi, hắn có rất nhiều biện pháp để trở lại, không có ảnh hưởng lớn bao nhiêu.
"Ba ba, ba tới giúp chúng con một chút đi." Đào Tử gọi từ đằng xa.
Sau đó không chờ Hà Tứ Hải đồng ý đã trực tiếp kéo tay Hà Tứ Hải.
"Giúp đỡ, giúp đỡ cái gì?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
"Ba đào một hố cát giúp chúng con đi, tay ba thật lớn." Đào Tử nói.
Thì ra các nàng không mang theo xẻng, dùng tay đào hố cát, đào một hồi liền cảm thấy đau tay, lúc này mới nhớ tới Hà Tứ Hải.
Khá lắm, đối với hắn thật là tốt.
"Nhưng mà, các con muốn đào hố cát làm gì?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
"Chúng con muốn chôn vỏ sò nhỏ." Đào Tử mở bàn tay, trong lòng bàn tay có một mảnh vỏ sò nhỏ trắng nón.
Trong tay của Huyên Huyên và Uyển Uyển mỗi người cũng có một cái, chỉ có điều hình dạng không giống nhau mà thôi.
Được rồi, cổ đại có Đại Ngọc mai táng hoa, bây giờ có Đào Tử mai táng vỏ sò.
Hà Tứ Hải đi tới, nhìn thấy ba đứa nhóc đào nửa ngày, mới đào được một cái hố nhỏ.
Thế là ngồi xổm người xuống, đưa tay bới hai cái đã đào được một cái hố to.
Ba đứa nhóc hoan hô một tiếng, rồi lần lượt thả vỏ sò trong tay vào, sau đó chôn cát lên trên.
"Ông chủ, anh nói xem, vỏ sò có linh hồn không? Liệu có quỷ vỏ sò hay không." Huyên Huyên đột nhiên hỏi.
" y..." Hà Tứ Hải cũng không biết làm sao để trả lời.
"Anh cũng chưa từng thấy, chờ đến lúc anh gặp được thì sẽ nói cho em." Hà Tứ Hải nói.
"Hi hi... Còn có quỷ cá mập lớn, a ô, a ô, chuyên ăn u linh nhỏ." Uyển Uyển nói.
Huyên Huyên:?????
"Em nhìn chị làm gì?" Uyển Uyển nghi hoặc hỏi.
"Bởi vì chị chính là u linh nhỏ nha, nếu có quỷ cá mập thì nó sẽ ăn thịt chị đầu tiên." Huyên Huyên nói.
Uyển Uyển nghe vậy thì vội vàng trốn đến phía sau Hà Tứ Hải.
Tiểu gia hỏa này, tự mình nói còn có thể dọa chính mình.
Về phần Đào Tử thì hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì.
Nàng đang nhìn chằm chằm vào một cô gái mặc đồ bơi ở phía trước.
"Con đang nhìn cái gì thế?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
"Tại sao dì kia lại không mặc quần áo, để trần phơi mông, nàng không biết xấu hổ sao?" Đào Tử nghi hoặc hỏi.
" y..., nàng không phải có mặc quần áo sao? Đang mặc áo tắm." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
Hơn nữa xin con đó, nói chuyện không cần lớn tiếng như vậy đâu. Cô gái mặc đồ bơi kia hình như nghe thấy rồi, đang quay đầu lại nhìn sang bên này.
"Nhưng mà quần áo của nàng thật nhỏ nha, con đều nhìn thấy mông của nàng rồi." Đào Tử nói.
"Hi hi... Mông của nàng thật lớn nha." Uyển Uyển sau lưng Hà Tứ Hải đưa cái đầu nhỏ ra, nói.
"Hừ, còn không lớn bằng chị gái của em." Huyên Huyên ở bên cạnh nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
"Cũng không lớn bằng mông chị tiểu Lộc." Đào Tử nói.
"Hi hi..." Uyển Uyển quay đầu nhìn mông mình.
Đừng xem, khẳng định là lớn hơn của nhóc.
Nhưng mà đây là chuyện đáng để kiêu ngạo sự sao?
Hà Tứ Hải cũng không biết trong đầu các nàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào nữa.
"Được rồi, đừng nói những thứ này nữa, đây là bờ biển, đương nhiên là có nhiều người mặc đồ bơi, chờ ngày kia chúng ta đi công viên nước, người mặc áo tắm chắc chắn là sẽ càng nhiều." Hà Tứ Hải nói.
"Vì sao là ngày kia, không thể là ngày mai, em đã không thể chờ được nữa rồi." Huyên Huyên nói.
"Bởi vì ngày mai chị tiểu Lộc phải đến nhà ông ngoại bà ngoại của nàng." Hà Tứ Hải giải thích.
"Vậy chúng ta sẽ đi đâu chơi?" Huyên Huyên tiếp tục hỏi.
Đào Tử và Uyển Uyển cũng nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt chờ đợi.
"Cái này... Anh cũng không biết, nếu không thì các em có thể tiếp tục tới đây để chơi cát."
"Hi hi... em rất thích hạt cát." Uyển Uyển đần độn mà nói.
"Con muốn chơi cát cùng với Hân Hân và Dao Dao." Đào Tử nói.
"Còn có chị Hiểu San, nàng có hai người mẹ." Huyên Huyên ở bên cạnh nói.
"Hai người mẹ?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi nghi hoặc một chút.
"Đúng rồi, hai người mẹ y hệt nhau." Huyên Huyên nói.
Hà Tứ Hải lần trước cũng không có nhìn thấy cô bé tên là Hiểu San, cho nên hoàn toàn không biết nàng đang nói cái gì.
"Ba ba, ba có thể mang chúng con đi tìm mấy người Hân Hân không?" Đào Tử hỏi.
"Ba đây cũng không biết, các con có thể hỏi chị tiểu Lộc một chút xem bãi cát lần trước là ở chỗ nào. Ba có thể đưa các con qua đó, nhưng có thể gặp được hay không thì không thể biết rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Được nha." Đào Tử nghe vậy thì rất hài lòng, thật giống như nhất định có thể gặp được.
Ừm... Chỉ cần nàng muốn còn giống như thật sự là có thể.
------
Dịch: MBMH Translate