Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 863 - Chương 863: Mông Lớn. (2)

Chương 863: Mông Lớn. (2) Chương 863: Mông Lớn. (2)

Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu cũng đi ra từ khách sạn.

"Các người đang làm gì?" Lưu Vãn Chiếu cười hỏi.

"Nhìn mỹ nữ." Huyên Huyên cướp lời trước.

Nàng thật là lợi hại a, thật thật là lợi hại nha.

Hà Tứ Hải cũng không biết nên nói cái gì nữa rồi.

"Có đúng không? Nhìn mỹ nữ nào?" Lưu Vãn Chiếu 'Cười' hỏi.

"Dì để mông trần." Đào Tử lập tức chỉ về phía cô gái mặc đồ bơi ở phía trước.

"Hi hi... Mông của nàng thật là lớn, thế nhưng không có lớn bằng dì Lưu." Uyển Uyển lập tức tiếp lời.

Đây có thể xem như là khích lệ không?

Nhưng mà ba đứa nhóc đã nói hết những gì không nên nói ra rồi. Hà Tứ Hải cũng rất là bất đắc dĩ, chỉ có thể vẫy vẫy tay với Lưu Vãn Chiếu, đổi lại một cái liếc mắt của Lưu Vãn Chiếu.

"Đi thôi, Trương Lộc nói buổi tối mang chúng ta đi ăn hải sản." Lưu Vãn Chiếu kéo ba đứa nhỏ lại sau đó phủi cát trên người giúp bọn nhỏ.

"Hải sản?"

"Đúng, nói là mua xong làm luôn.” Lưu Vãn Chiếu nói.

"Có ý gì?" Hà Tứ Hải không rõ.

"Chính là anh mua hải sản ở chợ thức ăn, sau đó đưa đến quán cơm nhờ người nấu giúp anh rồi trả thêm tiền phí." Lưu Vãn Chiếu giải thích.

"Ồ, còn có loại này sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

Dù sao thì ở Hợp Châu, không quản là quán cơm hay là sạp hàng lớn đều không thể tồn ở loại chuyện này, dù sao thì nguyên liệu chính là một trong những lợi nhuận nha.

"Ít thấy thì lạ nhiều." Lưu Vãn Chiếu nói.

Được rồi, Hà Tứ Hải xác thực là có chút ít thấy thì lạ nhiều, thế nhưng em nói ra như vậy cũng làm người ta không sảng khoái rồi.

"Có đúng không, tối hôm nay anh phải cố gắng mở mang kiến thức một chút mới được."

Nói xong, hắn đưa tay vỗ một cái ở trên mông Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc thốt lên một tiếng, đỏ mặt che mông.

"Là rất lớn, thịt còn nhiều, cảm giác cũng rất tốt." Hà Tứ Hải phát biểu ý kiến như không có chuyện gì xảy ra.

"Hẹp hòi, nơi này còn có nhiều người như vậy." Lưu Vãn Chiếu gắt giọng.

Sau đó buông tay ra, dù sao Hà Tứ Hải đập cũng không mạnh.

Nhưng vào lúc này, "pia~", mông lại bị vỗ một cái.

Vừa quay đầu lại, liền thấy Huyên Huyên không kịp thu tay nhỏ về.

"Hừm, mềm mại." Huyên Huyên cười ha ha nói.

Lưu Vãn Chiếu: (* ̄︿ ̄)

Lưu Vãn Chiếu đưa tay muốn nhéo gương mặt nhỏ của nàng một cái để trả thù lại.

Đúng lúc này, "pia~" , mông lại bị vỗ một cái.

"Hi hi..." Uyển Uyển giơ tay nhỏ, cao hứng nói.

"Thịt mềm." Nàng nói.

"Mông của dì không phải cho cháu chơi." Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

Bởi vì đúng lúc này, Đào Tử cũng giơ tay nhỏ lên, nhìn nàng với vẻ mặt chờ đợi.

"Dì Lưu, cho cháu vỗ một cái, cháu sẽ cho dì vỗ mông cháu." Đào Tử nói.

"Không được." Lưu Vãn Chiếu nói xong, xoay người chạy về phía trên bờ.

"Đừng chạy, đánh mông, cho cháu vỗ một cái, chỉ vỗ một cái thôi..." Đào Tử đuổi theo.

"Ha ha..."

Hà Tứ Hải cười đến không ngừng được.

Lộc thị có vài chợ hải sản.

Hơn nữa những chợ này ban ngày không người nào, chờ đến buổi tối mới người người nhốn nháo.

Người tới đây ngoại trừ người địa phương Lộc thị thì du khách chiếm đa số.

"Chúng ta đến sớm đó, nếu mà tới chậm thì có nhiều hải sản không nhất định sẽ mua được đâu, hơn nữa cho dù mua được, cũng đều là chọn lại của người ta."

Trương Lộc vừa giới thiệu cho mọi người vừa dẫn mọi người tiến vào một cái lều lớn trong cùng.

Khá giống với loại hình nhà lá sắt của công xưởng phân xưởng.

Bên trong "Phân xưởng" xếp đầy bàn ghế.

Ngoài ra, còn có từng gian nhà bếp và bảng hiệu, phân tách các gian hàng.

Tuy rằng bọn họ đến sớm, nhưng mà chỗ trống vắng đã có không ít người, nhưng mà đại khái bởi vì mới đầu năm, có nhà còn chưa khai trương.

Trương Lộc dẫn bọn họ đi xuyên qua bàn ghế san sát, trực tiếp đi về phía sau.

Đào Tử, Huyên Huyên và Uyển Uyển nắm chặt lấy tay người lớn, vừa đi vừa tò mò đánh giá bốn phía.

Chờ đi tới phía sau những cửa hàng này, dĩ nhiên còn có một chợ hải sản được che giấu.

Chợ hải sản đương nhiên có đủ loại hải sản, Hà Tứ Hải thậm chí cũng không nhận ra rất nhiều hải sản, lần thứ nhất gặp.

"Hi hi... Con tôm này thật lớn nha."

Uyển Uyển vốn tưởng rằng tôm dung tỏi mình ăn trước đó đã lớn rồi, không nghĩ tới con này lại càng lớn hơn.

"Nhưng mà vì sao lại trói móng vuốt của nó lại vậy." Đào Tử tò mò hỏi.

"Bởi vì sợ nó kẹp người, tôm lớn như vậy, kẹp người không chỉ là đau thôi mà còn sẽ bị thương." Hà Tứ Hải xoa đầu nhỏ của nàng rồi nói.

"Móng vuốt lớn, kẹp kẹp kẹp..." Huyên Huyên mô phỏng theo dáng vẻ của tôm hùm gai, hai cái tay nhỏ đi bắt Đào Tử và Uyển Uyển.

Đào Tử lúc này mới nhớ tới, nàng không mang kẹp càng cua tới, chịu thiệt rồi.

Mặc kệ ba người các nàng chơi đùa, Hà Tứ Hải đi tới nhìn Trương Lộc chọn hải sản.

"Tiểu Chu, em muốn ăn cái gì, tự chọn đi, tối hôm nay chị mời khách." Trương Lộc vỗ bộ ngực thường thường không có gì lạ của mình, nói rất hào khí.

"Chị tới chọn đi, có rất nhiều loại em đều không nhận ra, ăn thế nào lại càng không biết rồi." Hà Tứ Hải nhún vai một cái, nói.

Trương Lộc nghe vậy thì xoa eo nở nụ cười, rất đắc ý.

Nàng luôn cảm thấy Hà Tứ Hải không gì không làm được, không gì không biết. Hiện tại chính tai nghe hắn nói không biết, trong lòng không biết có bao nhiêu thoải mái.

Lưu Vãn Chiếu dắt Nghiêm Tú Ảnh lặng lẽ trốn sang bên cạnh. Đứa nhỏ ngốc này, không thấy mọi người đều nhìn nàng sao? Sao lại không cảm thấy một chút lúng túng nào vậy.

Sau khi Trương Lộc hỏi khẩu vị của mọi người thì làm chủ mua một ít hải sản.

Đương nhiên còn có tôm hùm gai mà bọn nhỏ mong muốn, một lần mua hai con, đúng là không rẻ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment