Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 864 - Chương 864: Hải Sản.

Chương 864: Hải Sản. Chương 864: Hải Sản.

Cũng may hiện tại đang là tết, Trương Lộc nhận được không ít lì xì, túi áo phình, ngược lại cũng không lo.

"Nơi này mặc dù có nhiều tiệm nấu ăn thay, thế nhưng cách làm không giống, khẩu vị cũng rất không giống nhau, nhưng mà cũng chỉ có mấy tiệm mà ăn ngon..."

"Chúng ta hiện tại đến tiệm của chú Chu, thức ăn mà nhà bọn họ nấu có thể nói là tốt nhất trong khu chợ hải sản này. Mấu chốt nhất là vị trí nhà bọn họ nằm ở phía sau, khách hàng tương đối ít, ngoại trừ khách quen cũ bản địa thì du khách trên căn bản đều không đi vào bên trong, chỉ có điều không biết chú Chu đã khai trương hay chưa..."

Trương Lộc vừa nói vừa dẫn mọi người tới trước cửa hàng có tên là Hải sản lão Chu.

Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, chỉ có một gian nhà bếp, sau đó bên ngoài còn bày ra năm, sáu cái bàn.

Hải sản Lão Chu chỉ có hai vợ chồng lão Chu.

"Thực ra khách hàng không cần tự mình mua, cũng có thể trực tiếp gọi món ăn. Nhưng mà bình thường thì hải sản do chính mình chọn sẽ tốt hơn một chút, cũng càng yên tâm hơn một chút..."

"Tiểu Lộc, cháu trở về rồi."

Vợ của Lão Chu nhìn thấy Trương Lộc liền tiến lên đón, xem ra rất là quen thuộc với Trương Lộc.

"Đúng đấy, ngày hôm nay vừa trở về, cháu còn lo lắng các người không khai trương đây." Trương Lộc cười nói.

"Ở nhà nhàn rỗi cũng không có chuyện gì, còn không bằng đi ra làm việc." Vợ của Lão Chu nói.

Lộc thị không giống với những nơi khác, bởi vì rất nhiều "Chim di trú" đến Lộc thị qua mùa đông, thậm chí tết xuân cũng không trở về. Ăn cơm liền trở thành một vấn đề lớn, cho nên vì kiếm tiền, rất nhiều cửa hàng mặt tiền đều không đóng cửa ngừng kinh doanh vào dịp tết.

"Đây là dì Tưởng..." Trương Lộc giới thiệu đơn giản cho mọi người.

Sau đó đưa đồ trên tay cho dì Tưởng.

Lúc này chồng của dì Tưởng - lão Chu cũng đi ra từ phòng bếp, đưa cho Hà Tứ Hải một điếu thuốc.

"Cảm ơn, cháu không hút thuốc lá." Hà Tứ Hải vội vàng từ chối.

Lão Chu cũng không nói gì, mà là hỏi khẩu vị của mọi người một hồi, có ăn cay hay không, có ăn kiêng cái gì hay không.

Sau đó hai vợ chồng liền bận việc.

"Chú Chu tương đối ít nói, hơn nữa em là người quen, những nhà khác chắc là không nói chuyện như vậy đâu, rất nhiều người bên ngoài mua được mẻ hải sản mới đều lặng lẽ bị đổi, đương nhiên hiện tại kiểm tra cũng rất nghiêm..."

Trương Lộc tìm cái chỗ trống, bảo mọi người ngồi xuống.

"Tiểu Lộc, em đúng là hiểu biết rất nhiều thứ nha." Lưu Vãn Chiếu đùa giỡn.

"Này tính là gì, em là người địa phương, đương nhiên là phải rõ ràng rồi." Trương Lộc nói.

"Thực ra, chị đã tới Lộc thị." Lưu Vãn Chiếu đột nhiên nói.

"Ồ." Mọi người nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

"Sao không thấy em nhắc tới việc này vậy?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đó là lúc mới vừa tốt nghiệp, đến đây cùng mấy người bạn học mấy ngày. Vận may lúc đó không tốt, vừa lúc gặp phải bão, mấy ngày mưa to liên tiếp, đi nơi nào cũng không được, sau đó liền trở về rồi." Lưu Vãn Chiếu nói.

Được rồi, điều này đúng là đủ xui xẻo.

"Thực ra em và cha đã đến đây mấy lần." Đúng lúc này, Nghiêm Tú Ảnh ở bên cạnh cũng lên tiếng.

Được rồi, chỉ có Hà Tứ Hải là ít kiến thức nhất, không đúng, còn có ba con lợn nhỏ kia nữa.

Tay nghề của chú Chu có thể được Trương Lộc khen, đương nhiên là có chỗ độc đáo.

Mùi vị đúng là rất ngon, tuy rằng bỏ thêm các loại gia vị, thế nhưng vẫn giữ được hương vị tươi của hải sản.

Đặc biệt là ba đứa nhóc, ăn đến tròn cả bụng, từng đứa nằm ở trên ghế không thể động đậy.

"Móng vuốt lớn, kẹp kẹp kẹp..." Huyên Huyên cầm một cái càng tôm, uể oải nói.

Thực sự quá no, nhưng cho dù không thể động thì nàng vẫn muốn chơi.

Mà Đào Tử và Uyển Uyển thì đang dùng khăn tay lau vỏ sò còn sót lại.

Có sò biển, có sò trắng, còn có con sò, về phần hàu sống thì các nàng ghét bỏ quá xấu.

Ba đứa nhóc xem những vỏ sò này như là trân bảo, chuẩn bị giấu đi.

"Chờ ngày kia chị mang các em đi chơi một chút, các em sẽ không lạ gì nữa." Trương Lộc ở bên cạnh thấy, cười nói.

"Hừ, mới sẽ không đâu." Đào Tử không tin nàng.

"Chị đã nói với các em rồi, rất nhiều điểm du lịch đều bán vỏ sò, bán thành từng túi, đẹp hơn so với cái này nhiều, ngoài ra còn có ba lô vỏ sò, vòng tay vỏ sò…Chỉ có đứa ngốc mới xem nói là hiếm.” Trương Lộc sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nói.

"Kẹp chị." Đào Tử nắm càng tôm trên bàn lên, muốn kẹp nàng.

"Thực sự là lãng phí, thực sự là lãng phí nha, em không biết, thịt trong càng tôm này ăn ngon hơn sao?" Trương Lộc vừa tránh né, vừa cười nói.

Ba đứa nhóc đã nhìn chằm chằm vào đôi càng tôm này từ sớm, cho nên vừa mới vào bàn đã lấy ra đưa cho các nàng.

Càng tôm lớn sau khi chế biến có màu đỏ, đúng là rất đẹp.

"Kẹp mông chị cũng sẽ càng đau." Đào Tử thở phì phò, nói.

"Chị đã nói với em, nếu như bây giờ em không ăn thì ngày mai phỏng chừng sẽ thối mất, không bằng đưa đây để chị tiểu Lộc dạy em ăn càng tôm." Trương Lộc nói.

"Em mới không muốn." Đào Tử vội vàng thu càng tôm lại phía sau, sợ bị chị tiểu Lộc cướp ăn mất.

Nhưng mà vừa quay đầu đã nhìn thấy Uyển Uyển đang nhét càng tôm vào bên trong miệng của mình.

Đào Tử: (⊙? ⊙)

Uyển Uyển thấy Đào Tử nhìn sang thì lập tức dừng lại, sau đó cuống quýt nói: "Hi hi... Chị chỉ liếm liếm."

Tất cả mọi người nở nụ cười.

Còn Huyên Huyên bên cạnh nhân lúc mọi người không chú ý, cũng lặng lẽ bỏ càng tôm nhét trong miệng liếm liếm.

Mùi vị rất là ngon nha.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment