Uyển Uyển và Huyên Huyên buổi tối không có ở lại Lộc thị.
Hà Tứ Hải trực tiếp bảo các nàng trở về, dù sao còn đang dịp tết, còn nhỏ tuổi mà đêm không về, thực sự không tốt lắm.
Ban ngày thì thôi, buổi tối phải trả lại cho ba mẹ của các nàng.
Tuổi của các nàng còn nhỏ, cần nhiều hơn chính là sự ấm áp của ba mẹ.
Hơn nữa năng lực của Uyển Uyển cũng thuận tiện.
"Hi hi... Chúng con về tới rồi."
Uyển Uyển mới vừa xuất hiện ở nhà, đã phát ra tiếng cười của nàng.
Chu Ngọc Quyên đang ngồi ở trên ghế sô pha xem tivi, nghe vậy lập tức đứng dậy, về phần Lâm Kiến Xuân và cậu của Uyển Uyển thì đang ngồi ở trước bàn uống rượu.
"Trở về rồi, ngày hôm nay chơi có vui không?" Chu Ngọc Quyên cười hỏi.
Nàng biết con gái ngày hôm nay đi Lộc thị, Lưu Vãn Chiếu chụp rất nhiều ảnh và đăng lên trên vòng bạn bè.
"Rất vui, mẹ, cái này cho mẹ."
Uyển Uyển móc móc ở trong túi xách của mình, móc ra một cái vỏ sò nhỏ rồi đặt ở trong lòng bàn tay của Chu Ngọc Quyên.
"Hi hi... Mẹ, đây là vỏ sò đẹp nhất mà con tìm được, cho mẹ đó." Uyển Uyển vui vẻ nói.
Chu Ngọc Quyên nhìn vỏ sò nhỏ trong lòng bàn tay, khóe mắt cảm giác cay cay như sắp khóc.
"Cảm ơn con." Chu Ngọc Quyên cảm động nói.
"Không cần cám ơn, con là con mẹ mà, mẹ là mẹ con." Uyển Uyển bày ra dáng vẻ mẹ thật là kỳ quái.
"Đúng, không cần cám ơn, không cần cám ơn, con là bảo bảo ngoan của mẹ." Chu Ngọc Quyên ngồi xổm xuống, ôm nàng vào trong lòng.
Huyên Huyên ở bên cạnh nhìn thấy hai người ôm nhau, lại nhìn càng tôm lớn trong tay một chút.
Sau khi về nhà, nàng đưa càng tôm lớn cho Tôn Nhạc Dao.
"Mẹ, mùi vị của càng tôm này rất ngon, cũng rất lợi hại nha. Nếu như ba bắt nạt mẹ thì mẹ có thể dùng cái này kẹp mông ba."
Huyên Huyên ngây thơ nói với Tôn Nhạc Dao.
Tôn Nhạc Dao —— ừm, một lời khó nói hết.
Đồ chơi đã chín rồi, hiện tại thời tiết lại đang lạnh, nếu như hơi nóng một chút thì hẳn là chẳng mấy chốc sẽ có mùi?
Cho nên để ở đâu đây? Hong khô? Hay là đặt ở trong tủ lạnh?
...
"Oa ô, oa ô, ông mặt trời dậy thật là sớm nha, bà mặt trăng con chưa đi ngủ nữa nha..."
Sáng sớm, Hân Hân đứng ở trên ban công, nhìn về phía mặt trời đang ló lên và mặt trăng đang mơ hồ rồi tự nói chuyện.
Sau đó nàng học tiếng kêu ác ác của gà trống, đáng tiếc con gà trống lớn này quá béo tốt rồi.
Bà nối dưới sân nghe thấy tiếng thế là ngẩng đầu lên hô: "Hân Hân, ngày hôm nay sao lại dậy sớm như vậy?"
"Bà nội, bà thức dậy thật sớm nha, bà thật giỏi nha." Hân Hân chạy đến phía sau lan can trên sân thượng, ngồi xổm rồi nhìn xuống qua khe hở.
"Biết cháu thức dậy sớm, biết cháu rất tuyệt rồi, bà nội đang hỏi cháu đó." Bà nội của Hân Hân có chút buồn cười hỏi.
"Bởi vì ngày hôm nay cháu muốn chơi cùng chị... không, là em gái." Hân Hân nói.
"Chị gái, em gái nào vậy?" Bà nội Hân Hân nghe vậy thì vô cùng nghi hoặc, hoàn toàn không rõ nàng đang nói cái gì.
"Chính là em Đào Tử, ngày hôm nay nàng gọi cháu ra bờ cát chơi." Hân Hân vui vẻ nói.
Tuy rằng Đào Tử bảo nàng gọi chị, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy đối phương mới là em gái nhỏ, nàng mới là chị.
Thực ra tuổi tác các nàng gần gũi, gọi em hay chị thực ra cũng gần như nhau cả.
" y... Làm sao cháu biết, nàng gọi điện thoại cho cháu sao?"
Bà nội Hân Hân nhớ tới người một nhà thần bí kia, nhưng mà nàng không nhớ đối phương đã từng lưu lại phương thức liên lạc.
Hân Hân lắc lắc đầu.
"Vậy làm sao cháu biết?"
"Đào Tử nói với cháu ở trong mơ." Hân Hân nói.
Bà nội Hân Hân: "..."
Nàng cũng không biết nên nói gì nữa, thế là cúi đầu tiếp tục tưới nước cho hoa cỏ.
"Bà nội, ngày hôm nay bà mang cháu đi bãi cát tìm mấy người Đào Tử chơi có được hay không?" Hân Hân lại nói.
Bà nội Hân Hân còn chưa nói, phía sau Hân Hân bỗng có một giọng nam vang lên: "Đi tìm ai chơi thế?"
Sau đó nàng liền bị ôm lên, càng lên càng cao.
Tay chân ngắn nhỏ của Hân Hân không ngừng đạp loạn xạ ở trên không trung.
Giống một con cua nhỏ đang giương nanh múa vuốt.
Ba của Hân Hân xoay người nàng lại, đối mặt với mình.
Hân Hân lúc này mới đần độn mà cười nói: "Là ba ba sao."
Ba ba Hân Hân không nhịn được mà lườm một cái, nghe giọng phải biết là hắn rồi chứ?
Rõ ràng chính là cố ý.
"Sáng sớm không ngủ, nói cái gì với bà nội đấy." Ba Hân Hân nhẹ nhàng vỗ mấy cái lên mông của nàng.
"Không có cái gì cả." Hân Hân mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, hình như đúng là như vậy.
"Ba đều nghe thấy rồi, còn nói không có." Ba Hân Hân kẹp nàng ở dưới nách rồi đi vào trong phòng.
"Hì hì, con muốn bà nội mang con ra bờ cát chơi." Hân Hân cười cười.
"Mỗi ngày đều chạy ra ngoài, con nhìn xem bản thân đã sắp biến thành một bé gái đen rồi."
"Còn có, ba vừa nãy rõ ràng nghe thấy con nói em gái gì đó nữa."
"Hì hì, là em Đào Tử." Hân Hân vui vẻ nói.
"Là mấy người bạn con mới quen sao." Ba của Hân Hân tò mò hỏi.
Hân Hân nghe vậy thì nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái.
"Làm sao thế?" Ba Hân Hân nghi hoặc hỏi.
"Con lần trước đã từng nói với ba rồi nha, sao ba lại không nhớ vậy, ba là đứa nhỏ ngốc sao?" Hân Hân kỳ quái hỏi.
"Đã nói với ba rồi sao?" Ba của Hân ba nhíu mày.
"Thật sao? Lúc nào?"
"Hì hì, chính là... ngày hôm qua ngày hôm qua ngày hôm qua... trước thật nhiều ngày hôm qua, bà nội còn từng nói với ba nha." Hân Hân vừa tách ngón tay ra đếm vừa nói.
Ba Hân Hân nghe vậy thì bắt đầu tìm tòi trong trí nhớ của mình. Hắn rất tự tin đối với trí nhớ của mình, chỉ cần xem qua, nghe qua, hắn liền không thể quên.
Huống hồ còn là chuyện con gái đã nói với hắn.
Nhìn dáng vẻ của con gái cũng không giống như là đang lừa hắn.
Nhưng mà tạm thời hắn cũng không nghĩ nhiều, chờ trở về phòng, mẹ của Hân Hân đã rời giường.
Hắn đặt Hân Hân lên trên giường, thay quần áo cho nàng, người một nhà lúc này mới đi xuống lầu.
Ba nội Hân Hân đã đi vào trong sân rồi.
"Mẹ, ba của con đâu?"
"Đi chợ mua thức ăn rồi."
Tuy rằng siêu thị gần đây có bán thức ăn, thế nhưng ông bà nội của Hân Hân vẫn thích đến khu chợ gần đây mua thức ăn hơn.
"Ngay hôm nay các con có cần đến công ty không?" Bà nội Hân Hân hỏi.
"Có, công ty còn có một số việc. Mẹ, nếu không con mang Hân Hân đến công ty, mẹ và ba ra ngoài đi dạo một chút, không cần cứ ở nhà mãi." Ba Hân Hân nói.
"Không cần, để mẹ trông Hân Hân cho. Các con cứ bận chuyện của mình đi. Đúng rồi, các con nhanh đi súc miệng một chút, sau đó ăn cơm sáng, không cần chờ cha con đâu." Bà nội Hân Hân nói xong liền đi vào nhà bếp.
"Đúng rồi, bà nội nói đúng nha. Con mới không đến công ty với ba đâu, ngày hôm nay con còn muốn chơi đùa với em Đào Tử nữa." Hân Hân xoa eo, ưỡn bụng nhỏ, hầm hừ nhìn ba ba.
Vào lúc này, bà nội Hân Hân vừa vặn lúc bưng thức ăn đi ra từ phòng bếp.
Thế là hắn tò mò hỏi: "Mẹ, Đào Tử là bạn mà Hân Hân mới quen sao? Cũng là người của tiểu khu chúng ta?"
Hắn hỏi như vậy, là bởi vì bãi cát dưới núi là bãi cát tư nhân, không mở ra cho du khách, bình thường chỉ có gia đình trong tiểu khu mới có thể đi lại trên bờ cát.
"Đúng đấy, con cứ bận việc của mình đi, hỏi nhiều chuyện của trẻ nhỏ như vậy làm gì?" Ba nội Hân Hân mỉm cười nói.
Nhưng mà ba của Hân Hân luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng chính là không nhớ ra được là lạ ở chỗ nào.
Trên thực tế, đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ bàn luận về đề tài này.
Nhưng mà...
Mỗi lần đều sẽ quên sạch không còn một mống.
------
Dịch: MBMH Translate