Hà Tứ Hải cảm giác bên cạnh có tiếng rời giường, nhưng cũng không có mở mắt ra.
Bởi vì động tác nhẹ nhàng như này chỉ có thể là Đào Tử.
Tối hôm qua Đào Tử ngủ ở giữa hắn và Lưu Vãn Chiếu.
Đào Tử bò ngồi dậy, dụi dụi con mắt, nhìn xung quanh một chút, thấy ba ba và dì Lưu vẫn còn ngủ say thế là lặng lẽ vượt qua thân thể của Hà Tứ Hải.
Nhưng mà giường quá mềm, đùi quá ngắn, nàng không cẩn thận liền ngồi lên trên bụng của Hà Tứ Hải.
“ y..." Đào Tử lấy làm kinh hãi.
Nhưng mà thấy Hà Tứ Hải không có dấu hiệu tỉnh lại, nàng không khỏi mà thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo sau đó liền đứng lên, lật qua thân thể của Hà Tứ Hải, lặng lẽ trượt xuống giường.
Sau đó đi dép rồi đi ra ngoài ban công.
Hà Tứ Hải mở mắt ra, hắn chung quy vẫn là không yên lòng.
Bọn họ đang ở trong một căn phòng hướng biển, có cái ban công rất lớn, đứng ở trên ban công là có thể nhìn thấy biển.
Cho nên không thể đóng kín cửa giống như trong nhà, nếu như nhóc con mà bò ngã xuống thì sẽ rất phiền phức.
Thế là hắn cũng lặng lẽ xuống giường, đi theo.
Sau đó liền thấy Đào Tử đầu tiên là lay bệ cửa sổ, rướn cổ lên nhìn xung quanh bờ cát.
Nhưng mà như vậy quá vất vả rồi, nàng rất nhanh đã ngồi xổm xuống, nhìn xuống qua khe hở của ban công.
Hà Tứ Hải lo lắng đột nhiên xuất hiện sẽ doạ đến nàng nên cố ý phát ra tiếng bước chân, sau đó đi tới.
"Ba ba." Nghe thấy tiếng bước chân, Đào Tử quay đầu lại, nhìn thấy Hà Tứ Hải thì vui mừng đứng lên, sau đó chạy tới.
Hà Tứ Hải ôm lấy Đào Tử đang chạy tới, sau đó hỏi: "Làm sao, sớm như vậy đã muốn ra bờ cát chơi rồi à?"
Đào Tử gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Con đã hẹn cùng nhau chơi đùa với em Hân Hân rồi." Đào Tử ngây thơ nói.
"Hẹn cẩn thận rồi? Hẹn lúc nào? Sao ba lại không biết?"
"Tối hôm qua con nói với em ấy ở trong mơ, em Hân Hân bảo hôm nay sẽ đến bờ cát cùng chơi đùa với bọn con." Đào Tử nói.
Hà Tứ Hải:...
Được rồi, con nói cái gì thì chính là cái đó đi.
"Vậy chờ chúng ta ăn xong bữa sáng, Uyển Uyển đến rồi nói sau đi."
Nhưng mà Hà Tứ Hải ngày hôm qua quên hỏi Trương Lộc là bờ cát ở chỗ nào rồi, nhưng cũng không sao cả, có Uyển Uyển thì mọi chuyện đều thuận tiện.
Hà Tứ Hải ôm Đào Tử trở về phòng, đại khái là bởi vì tiếng nói chuyện của bọn họ nên Lưu Vãn Chiếu cũng đã tỉnh lại.
"Hai người thức dậy sớm như vậy sao.” Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nhìn thời gian, mới hơn sáu giờ.
"Chủ yếu là Đào Tử tỉnh lại sớm." Hà Tứ Hải nói.
Nhưng mà nếu đã dậy rồi thì cũng không ngủ thêm nữa, mặc quần áo tử tế, súc miệng dọn dẹp, sau đó đi xuống lầu ăn cơm sáng.
Trong khách sạn cung cấp bữa sáng miễn phí, đương nhiên cũng có thể ăn cơm trưa và bữa tối ở khách sạn ăn, nhưng mà phải trả thêm tiền. Nói tóm lại là so với phía ngoài thì rẻ hơn rất nhiều.
Bọn họ đi xuống lầu rồi đến phòng ăn, đại khái là bởi vì dậy sớm cho nên trong phòng ăn cũng không có mấy người.
Bữa sáng có sữa bò và bánh mì, cũng có sữa đậu nành và bánh quẩy, ngoài ra còn có các loại quà bánh và rau dưa địa phương, chính là hình thức buffet, nói tóm lại vẫn tương đối phong phú.
Đào Tử thích ăn bánh tôm nhất. Bánh tôm có hai loại, một loại là bánh tôm lớn, một loại là bánh tôm nhỏ, đều được phết nước sốt lên, ngoài giòn trong mềm vô cùng ngon.
Thực ra Hợp Châu cũng có, đặc biệt là xung quanh hồ Kim Hoa có bán rất nhiều.
Tuy rằng cách làm tương tự, thế nhưng mỗi nơi lại có hương vị riêng.
Ngoài ra còn có các loại bột ngâm, nghe nói người địa phương rất thích ăn, nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không cảm thấy ngon lắm.
Ngoài ra còn có bánh gạo nếp hình phân gà, ngửi thì có chút vị phân gà lờ mờ, nhưng mùi vị lại ngon đến bất ngờ.
Nói chung mặc dù là bữa sáng miễn phí, thế nhưng lại phong phú ngoài ý muốn....
"Ồ, không có người ở đây."
Uyển Uyển lôi kéo Huyên Huyên xuất hiện ở phòng khách sạn, sau đó bất ngờ phát hiện người đều không ở đây, Uyển Uyển có chút hoảng rồi.
"Ha ha, bọn họ ở dưới lầu nha."
Huyên Huyên cảm ứng một hồi, rất nhanh đã cảm ứng được sự tồn tại của Hà Tứ Hải, sau đó hai người cũng không hoảng hốt nữa, há miệng ăn nốt cái bánh trong tay.
"Chúng ta có muốn đi tìm bọn họ hay không." Uyển Uyển nhỏ giọng hỏi.
"Không cần, chờ một lát bọn họ sẽ trở lại thôi."
Huyên Huyên biểu thị nàng còn chưa ăn xong bánh nên không muốn đi đâu cả. Nhưng mà nàng lại không biết, bởi vậy mà nàng đã bỏ lỡ mất bao nhiêu đồ ăn ngon. Không biết rằng sau khi nàng biết được có hối hận đến phát khóc hay không.
"Vậy cũng tốt." Uyển Uyển đương nhiên chỉ có thể đồng ý, nàng cũng không muốn đi ra ngoài một mình.
Nhìn trái, nhìn phải, nhìn thấy con gà đồ chơi của Đào Tử ở trên bàn, nàng lập tức chạy tới rồi để nó vào trong lòng.
Sau đó nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào trên ban công thế là xoay người chạy ra ngoài.
Huyên Huyên thấy thế liền vội vàng chạy theo nàng ra ngoài ban công.
"Oa."
Biển rộng buổi sáng đúng là một phong cảnh đẹp, gió thổi nhẹ, sóng nước lấp loáng, trên mặt biển có một đàn chim lớn đang tụ tập và bay lượn, còn có thể nhìn thấy mấy chiếc tàu thủy mơ hồ ở phía xa.
"Thật là đẹp." Huyên Huyên nói.
Uyển Uyển gật gật đầu, sau đó nhìn đàn chim bay lượn trên bầu trời rồi nói với vẻ hâm mộ: "Chị rất muốn bay nha."
"Chị gái nói, chị bay còn nhanh hơn cả chim." Huyên Huyên nói.
"Hi hi..." Uyển Uyển phát ra nụ cười đắc ý.
Sau đó nói tiếp: "Chị còn muốn bơi qua bơi lại trong biển rộng, nhất định thật là sung sướng... hi hi..."
"Chị biết bơi sao?"
Huyên Huyên nghe vậy thì rất là giật mình, mình con không biết, chị ấy làm sao có thể biết cơ chứ?
"Không biết." Uyển Uyển dứt khoát nói.
Không biết mà chị còn cười đến vui vẻ như vậy? Huyên Huyên không biết nên nói cái gì nữa rồi.
"Nhưng mà chị có thể học nha, để chị tiểu Lộc dạy chị. Chị tiểu Lộc nói nàng biết bơi nha." Uyển Uyển nói.
"Ông chủ nhất định cũng biết, em sẽ bảo ông chủ dạy em." Huyên Huyên nghĩ đến đây liền nói.
"Nếu không thì biến thành một con cá, như vậy sẽ không cần học mà cũng có thể biết bơi." Uyển Uyển nói.
"Vậy em muốn biến thành một con cá heo nhỏ xinh đẹp." Huyên Huyên nói.
"Vậy chị muốn biến thành cá mập lớn... A ô..."
Huyên Huyên: →_→
"Hi hi..."
"Vậy chị sẽ biến thành một nàng tiên cá." Uyển Uyển nhỏ giọng nói.
Huyên Huyên rất hài lòng mà gật gật đầu, mạnh mẽ cắn một miếng bánh lớn trên tay.
Sau đó chợt nhớ tới, bánh này hình như là mẹ bảo mình đưa cho Uyển Uyển ăn.
Thế là nàng đưa bàn tay qua rồi hỏi: "Chị có muốn ăn hay không?"
Uyển Uyển cũng không khách sáo, há mồm cắn một miếng.
Huyên Huyên ngay lập tức rụt tay trở về, được rồi, đã hoàn thành chuyện mẹ bàn giao rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, hai đứa nhóc lập tức chạy vào trong phòng.
"Ồ, các em đã đến rồi à."
Hà Tứ Hải nhìn thấy hai đứa nhóc thì hơi kinh ngạc, ngày hôm nay các nàng đến đúng là đủ sớm.
Nhưng trên thực tế đối với người muốn chơi như các nàng mà nói thì như này không được coi là sớm.
Đào Tử lúc này cũng đi vào theo sau Hà Tứ Hải, trong tay còn cầm một cái bánh tôm lớn chưa ăn hết.
Lẽ ra nhà ăn là không cho mang ra ngoài, nhưng ai bảo Đào Tử là một đứa nhỏ đáng yêu đây. Nhân viên phục vụ phá lệ để cho nàng mang thức ăn chưa ăn xong ra ngoài tiếp tục ăn.
Huyên Huyên nhìn thấy bánh tôm lớn trong tay Đào Tử, phía trên còn có thể thấy rõ đuôi tôm lớn.
Rồi lại nhìn cái bánh trong tay mình một chút, đột nhiên cảm thấy không còn thơm như trước nữa.
------
Dịch: MBMH Translate