"Bà nội, bà xong chưa vậy." Hân Hân chạy đến cửa phòng bếp nhìn xung quanh lần thứ ba.
"Sắp xong rồi, cháu đừng có gấp." Bà nội Hân Hân vừa cười vừa nói.
"Cháu gấp muốn chết rồi nha." Hân Hân xoay hai vòng tại chỗ, biểu thị rất gấp, gấp đến độ không được.
"Hiện tại thời gian còn sớm, cho dù cháu đến bãi cát thì mấy người Đào Tử cũng chưa có tới." Bà nội Hân Hân vừa sắp xếp bát đũa, vừa cười nói.
Lúc này Hân Hân đã ăn xong bữa sáng, về phần ba mẹ nàng thì đến công ty rồi.
"Có đúng không?" Hân Hân nghiêng đầu nhỏ, rất là nghi hoặc.
“Ông đã về rồi đây." Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một giọng nói.
"Ông nội." Hân Hân xoay người chạy tới.
Hóa ra là ông nội Hân Hân mua thức ăn trở về rồi.
"Ăn sáng chưa?"
Ông nội Hân Hân là một ông lão rất khỏe mạnh, trong tay mang theo một cái túi nilon lớn, nhìn thấy Hân Hân thì cười đến híp cả mắt, muôn ôm nàng, mới nhớ tới trên tay còn mang theo đồ.
"Ăn rồi ạ, ba mẹ đến công ty rồi, bà nội đang rửa chén bát." Hân Hân nói.
" y... Ngày hôm nay dậy sớm như vậy, ông còn tưởng rằng có thể về ăn sáng cùng mọi người đây." Ông nội Hân Hân cười nói.
"Ngày hôm nay Hân Hân thức dậy sớm, cho nên ba mẹ nàng đại khái cũng bị nàng đánh thức, cho nên mọi người mới ăn sáng sớm như vậy." Bà nội Hân Hân vừa đi ra từ phòng bếp vừa giải thích.
"Oa, ngày hôm nay giỏi như thế, thức dậy sớm như vậy là có chuyện gì sao?" Ông nội Hân Hân đầu tiên là khen một câu, sau đó tò mò hỏi.
"Ha ha, cháu và em Đào Tử đã hẹn cùng nhau đến bờ cát chơi đùa." Hân Hân xoa eo, ưỡn bụng nhỏ, tràn đầy đắc ý.
"Đào Tử?"
Lấy sự hiểu biết của ông nội Hân Hân đối với bạn bè của Hân Hân thì hình như không có bạn nhỏ nào như này thì phải.
Hắn vừa nói vừa bỏ mấy món đồ vừa mua vào nhà bếp.
"Mới quen, ông chưa từng thấy." Bà nội Hân Hân nói.
"Ông nội, ông mang cháu đi đi, bà nội còn phải rửa chén bát." Hân Hân trực tiếp lôi tay ông nội đi ra bên ngoài cửa.
"Được, được, cháu không cần kéo, cẩn thận ngã chổng vó." Ông nội Hân Hân vừa cười vừa nói.
"Vẫn để tôi đưa nó đi cho." Đúng lúc này, bà nội Hân Hân thả bát đũa xuống rồi nói.
"Không sao, tôi dẫn nó đi cũng như nhau cả." Ông nội Hân Hân không để ý lắm.
"Vẫn là để tôi đưa đi cho, tôi... Tôi cũng muốn đi một chút." Bà nội Hân Hân suy nghĩ một chút rồi nói.
Ông nội Hân Hân thấy vậy cũng không nói thêm nữa.
Thế là bà nội Hân Hân đi ra từ phòng bếp, đội mũ lưỡi trai cho Hân Hân, trên lưng đeo bình nước nhỏ, lấy thêm công cụ đào cát của nàng nữa rồi xuất phát.
Sau đó hai người tay cầm tay ra cửa.
Nhưng mà vừa mới ra khỏi cửa lớn, Hân Hân đã tránh thoát khỏi tay bà nội, chạy về phía bên trái.
"Cháu muốn đi đâu thế?"
"Cháu đi tìm Dao Dao."
Hân Hân vừa chạy vừa lắc mông, cũng không quay đầu lại.
Hai chân ngắn mập mạp, đừng nhìn nó ngắn, chạy lại vô cùng nhanh...
...
"Chúng ta có phải là đến quá sớm rồi hay không?"
Hà Tứ Hải nhìn xung quanh, không có một bóng người nào, ngay cả con đường cái phía trước bờ cát cũng không có một chiếc xe cộ nào.
Nhưng mà ba đứa nhóc lại không quản có tới sớm hay không, đã bắt đầu chạy băng băng ở trên khắp bờ cát.
"Thực ra sớm một chút cũng rất tốt, như vậy có thể nhìn thấy biển rộng buổi sáng."
Nghiêm Tú Ảnh giang hai cánh tay, hướng về biển rộng hít một hơi thật sâu, mùi gió biển xen lẫn mùi tanh lờ mờ thâm nhập vào bên trong cánh mũi, nhưng cũng không khó ngửi.
Trương Lộc ngày hôm nay phải đến nhà ông ngoại, cũng không thể bỏ lại một mình nàng được, cho nên nàng mới cùng lại đây với mấy người Hà Tứ Hải.
Có kinh nghiệm ngày hôm qua, ngày hôm nay là vượt qua cự ly ngắn, Nghiêm Tú Ảnh cũng đã quen. Tuy rằng nàng vẫn cảm thấy thần kỳ, nhưng cũng không biểu hiện giật mình giống như ngày hôm qua nữa.
Lúc này trên bờ cát, bởi vì được thủy triều gột rửa một đêm khiến cho bên bờ có vô số vỏ sò, san hô và một ít đồ chơi nhỏ giương nanh múa vuốt.
Ba đứa nhóc đang cúi đầu cẩn thận tìm kiếm ở trên bờ cát.
Bởi vì ngày hôm nay đi ra ngoài chơi, ba đứa nhóc đã đổi thành giày đi cát.
Giày được mua ở trong khách sạn, giống như hạt đậu đỏ, vô cùng đáng yêu.
Lưu Vãn Chiếu kéo Nghiêm Tú Ảnh đi về phía trước, Hà Tứ Hải đi ở sau lưng các nàng, lưu lại trên bãi cát những vết chân liên tiếp.
Nghiêm Tú Ảnh bị Lưu Vãn Chiếu kéo đi phía trước quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Nàng đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay mình theo tới giống như là một sai lầm.
"Đang nhìn cái gì thế?" Lưu Vãn Chiếu nghiêng đầu, cười hỏi.
"Chị Vãn Vãn, chị quen biết với Hà Tứ Hải như thế nào vậy?" Nghiêm Tú Ảnh tò mò hỏi.
"Ừm..." Lưu Vãn Chiếu nhìn về phía trước, nhìn mấy đứa nhóc đang cong mông tìm kiếm rồi mỉm cười.
"Chị là giáo viên, lần thứ nhất gặp mặt hắn, hắn đang cãi vã với học sinh của chị..."
Theo lời nói của Lưu Vãn Chiếu, Nghiêm Tú Ảnh lộ ra vẻ mặt chị đang đùa em đấy à.
------
Dịch: MBMH Translate