Bởi vì Hà Tứ Hải vẫn luôn mang đến cho nàng một loại hình tượng không nói nhiều, thành thục thận trọng.
Nhưng mà ở trong miệng của Lưu Vãn Chiếu, hắn chính là một con buôn giảo hoạt gian trá, keo kiệt.
"Chị đang nói thật, em đừng không tin." Lưu Vãn Chiếu cười nói.
Hiện đang nói đến, bản thân nàng đều cảm thấy khó có thể tin được, mấu chốt là nàng lại thích một người như vậy.
Được rồi, Nghiêm Tú Ảnh cũng không thể để Lưu Vãn Chiếu lấy chứng cứ ra, chỉ có thể tạm thời tin tưởng nàng.
Nhưng mà nếu như đều là thật...
Thần tiên như vậy quả thực có chút phá vỡ quan niệm từ trước đến nay của nàng.
Nhưng mà một thần tiên có khuyết điểm có lẽ sẽ khiến cho người ta cảm thấy gần gũi hơn so với thần tiên mười phân vẹn mười.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến mấy bộ phim thần thoại mà mình đã từng xem, nhân vật thần tiên bên trong cũng không còn bộ dáng cao cao tại thượng như xưa. Tất cả đều trở nên sinh động, thậm chí tính cách còn biết đùa, đại khái cũng là như vậy.
"Em Đào Tử..." Ngay vào lúc này, trên bờ truyền đến một tiếng kêu.
Mọi người nhìn lại theo tiếng kêu, thì thấy một quả cầu thịt lao xuống từ trên bờ. Đại khái là tốc độ quá nhanh cho nên sơ ý mà té lộn nhào một cái, thậm chí còn lăn một vòng ở trên bãi cát.
Cũng may là ở trên hạt cát mềm mại, cũng không có vấn đề lớn gì.
Chỉ có điều bàn tay nhỏ bé bị sứt một hồi, rách một ít da.
Khóe mắt cô bé mang theo nước mắt, rưng rưng muốn khóc, nhưng mà lại mạnh mẽ nhịn xuống.
Đào Tử lúc này cũng chạy về phía nàng.
Về phần bà nội Hân Hân và Dao Dao, còn có mẹ Dao Dao cũng đi xuống từ trên sườn.
Mấy người Hà Tứ Hải cũng đi tới.
"Em Hân Hân, em không sao chứ." Đào Tử đi tới, vất vả đỡ Hân Hân lên.
"Tay rách." Hân Hân cố nén nước mắt, đưa tay nhỏ của mình cho Đào Tử nhìn.
Mấy viên sỏi sượt qua tay nàng để lại vài vết máu nhỏ.
Đào Tử vội vàng duỗi miệng nhẹ nhàng thổi thổi giúp nàng.
"Thổi thổi một hơi sẽ không đau nữa, chẳng mấy chốc sẽ được rồi nha." Huyên Huyên ở bên cạnh an ủi.
Lúc này bà nội Hân Hân đi tới, ngồi xổm người xuống ôm nàng vào trong lòng.
"Cháu không thể chậm một chút sao? Cho bà nội nhìn một chút."
Bà nội Hân Hân vừa nói vừa cầm bàn tay nhỏ của nàng lên, sau đó thở phào nhẹ nhõm, không nghiêm trọng lắm.
"Bà nội." Hân Hân oan ức gọi một tiếng.
Nhìn dáng vẻ oan ức của nhóc con, bà nội Hân Hân cũng không đành lòng nói nàng nữa.
"Được rồi, không sao cả, nhưng mà lát nữa chơi đùa nhớ chú ý một chút, mặt khác không được để dính nước, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi." Bà nội Hân Hân có chút thương tiếc nói.
"Ừm." Khóe mắt Hân Hân ngậm lấy nước mắt, ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Nếu thực sự không được thì chúng ta không chơi cát nữa, đi chơi cầu trượt, cầu bập bênh..."
Mẹ Dao Dao chỉ về phía khu biệt thự được cây cối che lại phía sau sườn núi.
"Đến, đưa tay cho chú nhìn một chút." Hà Tứ Hải ngồi xổm người xuống, cười hỏi.
Thực ra chút vết thương nhỏ ấy không có một chút vấn đề gì, thế nhưng trẻ nhỏ bây giờ đều dễ hỏng.
Làm phụ huynh đương nhiên đều không muốn con mình có một chút nguy hiểm nào, điều này cũng có thể thông cảm được, bao gồm cả Hà Tứ Hải.
"Chào ba của Đào Tử." Hân Hân rất lễ phép mà chào một tiếng.
Sau đó đưa bàn tay nhỏ đến trước mặt của Hà Tứ Hải.
"Chú biến cho con một cái ma pháp." Hà Tứ Hải cười nói.
Sau đó đặt bàn tay lớn của hắn lên trên bàn tay nhỏ mũm mĩm của nàng.
Mọi người bắt đầu còn chưa hiểu hắn có ý gì.
Nhưng sau khi hắn lấy bàn tay ra, mọi người đều kinh ngạc phát hiện vết thương nhỏ trên tay Hân Hân đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thật giống như trước nay chưa từng bị thương.
Hân Hân cầm bàn tay nhỏ của mình, đặt ở trước mắt xem đi xem lại, vẻ mặt vui mừng.
"Oa, ba của Đào Tử, pháp thuật của chú thật là lợi hại." Trong đôi mắt Hân Hân lóe lên ánh sáng kinh ngạc và vui mừng.
Bà nội Hân Hân không nhịn được mà kéo tay nàng qua, nhẹ nhàng đâm đâm ở vị trí có vết thương vừa nãy.
Tiếp theo nàng đã tin rồi, vết thương thật sự đã khỏi hẳn rồi, không còn một chút dấu vết nào, thực sự là quá thần kỳ rồi.
"Được rồi, các em đi chơi đi."
Hà Tứ Hải thực sự không nhịn được mà đưa tay nắn nắm một hồi ở trên gương mặt mũm mĩm của nàng, cảm giác siêu tốt.
Bà nội của Hân Hân lúc này mới phản ứng được, vội vàng nói: "Cảm tạ ngài, ba của Đào Tử."
"Không có gì, đều là việc nhỏ, bọn nhỏ vui vẻ là được."
Hà Tứ Hải khoát tay áo một cái, đứng dậy, nhìn bọn nhỏ chạy băng băng ở trên bãi cát...
...
"Dì à, bọn họ rốt cuộc là ai thế?" Mẹ của Dao Dao lặng lẽ tiến đến bên cạnh bà nội Hân Hân rồi hỏi.
"Chuyện này có quan trọng không?" Bà nội Hân Hân nhìn nàng một cái rồi nói.
Sau đó không chờ nàng trả lời lại tiếp tục nói: "Khẳng định không phải người bình thường, thế nhưng không cần thiết phải tra cứu. Đây là duyên phận của bọn nhỏ, giống như ba của Đào Tử vừa nãy đã nói, bọn nhỏ vui vẻ là được."
Mẹ của Dao Dao nghe vậy thì gật gật đầu, "Vẫn là dì nhìn thông suốt mọi chuyện."
"Không phải là dì nhìn thông suốt mà là dì già rồi, không có sở cầu, cho nên là không sao cả." Bà nội Hân Hân cười nói.
"Ý của dì chính là cháu đã quá mức xoắn xuýt rồi sao." Mẹ của Dao Dao cười nói.
Bà nội Hân Hân lại mỉm cười, bởi vì đây cũng không phải là lần đầu mẹ Dao Dao nhìn thấy bọn họ, nhưng mà nàng lại hoàn toàn quên rồi.
Không biết mình nói lời này với nàng, sau đó nàng còn có thể nhớ được hay không.
Nhưng mà bà nội của Hân Hân cũng không hề để ý.
Giống như nàng vừa mới nói, tất cả tùy duyên.
Ở trong mắt bà nội Hân Hân, người một nhà này đâu chỉ không phải người bình thường, chỉ sợ là hàng ngũ tiên thần, không nói đến việc hai lần trước bọn họ biến mất không còn tăm hơi rồi lại.
------
Dịch: MBMH Translate