Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 869 - Chương 869: Trên Bãi Cát.

Chương 869: Trên Bãi Cát. Chương 869: Trên Bãi Cát.

Mà con trai muốn điều tra lai lịch của bọn họ, nhưng mà mấy lần liên tiếp, ký ức đều dường như biến mất không còn gì cả. Khi đó, nàng cũng đã nhận ra được điều khác thường cho nên cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với con trai.

Mà lần này trị liệu vết thương của Hân Hân.

Còn có ước hẹn trong mộng của Hân Hân, vốn tưởng rằng chỉ là một giấc mơ bình thường của trẻ con. Nàng dẫn cháu mình đến bãi cát cũng chỉ là muốn dẫn nàng đến đi dạo một chút mà thôi, cũng không nghĩ đến đối phương thật sự ở đây.

Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm được sao?

"Các cậu mau đến xem, nơi này có một con cua nhỏ." Đào Tử bỗng nhiên hưng phấn hô lên.

Uyển Uyển và Huyên Huyên nghe vậy thì ngay lập tức chạy tới, bao gồm cả cô bé tên là Dao Dao kia, cũng tò mò đi tới.

Chỉ có Hân Hân là bày ra dáng vẻ không đáng kể, cua nhỏ thì tính là gì. Nàng đã từng bắt rất nhiều cua nhỏ với ba ba rồi.

Nghĩ tới đây, Hân Hân nhìn ngón út của mình, nơi đó còn từng bị cua nhỏ kẹp, kẹp cho nàng khóc oa oa.

Nhưng mà nhiều người náo nhiệt, Hân Hân rất nhanh cũng đã đi tới.

Năm đứa nhóc vây quanh một con cua nhỏ, cua nhỏ sợ hãi, không biết nên chạy trốn đến chỗ nào mới tốt.

Cuối cùng nó cố gắng trốn vào bên dưới mặt cát mềm mịn.

Thế nhưng rất nhanh, nó chui vào liền bị móc ra ngoài, chui vào liền bị móc ra ngoài, cuối cùng nó từ bỏ rồi.

Nó giơ móng vuốt, hung ác phát ra tiếng rít gào với những tiểu quái thú này, phun ra một ngụm bọt bọt...

"Hi hi... Cua nhỏ chơi thật vui nha."

"Quá nhỏ rồi."

Huyên Huyên nhìn con cua to bằng ngón cái thì có chút thất vọng.

"Về nhà... Về nhà tìm mẹ mày đi."

Đào Tử duỗi tay đẩy cua nhỏ về phía sau một cái, cua nhỏ xoay người muốn kẹp nàng, Đào Tử sợ quá vội vàng rút tay về.

Thực sự là không nhận biết lòng tốt, Đào Tử xoay người chạy mất.

Sau đó mấy đứa nhóc lúc này mới tản đi, cua nhỏ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tiến vào trong cát và lẩn trốn.

"Sau này chúng ta cũng ở cạnh bờ biển đi."

Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay Hà Tứ Hải, vừa đón gió biển vừa nói.

"Ở bờ biển? Nơi này nhìn đẹp, nhưng trên thực tế thời tiết vô cùng ẩm, tia tử ngoại lại mạnh, hơn nữa còn thường xuyên có bão, bờ biển thì có cái gì tốt?" Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu lườm hắn một cái.

"Thật không lãng mạn, hơn nữa em cũng không cảm thấy tia tử ngoại mạnh bao nhiêu." Lưu Vãn Chiếu duỗi cánh tay trắng nõn của mình ra.

"Đó là bởi vì em đeo cái này." Hà Tứ Hải chỉ về phía dây chuyền trên cổ nàng.

Lưu Vãn Chiếu bên này nói chuyện với Hà Tứ Hải, bên kia mẹ của Dao Dao đang nói chuyện với Nghiêm Tú Ảnh, đáng tiếc, nàng tìm lộn người rồi.

Mà một mặt khác, Huyên Huyên đang chơi đùa thì chợt nhớ tới chị Hiểu San lần trước.

Nàng cảm thấy chị Hiểu San là người rất tốt.

Thế là mở miệng hỏi: "Hân Hân, chị Hiểu San lần trước đâu rồi, nàng không đến cùng nhau chơi đùa sao?"

Hân Hân lắc lắc đầu, "Hiểu San ngày hôm nay đi ra ngoài chơi với ba mẹ của nàng rồi."

Nàng đúng là có gọi điện thoại cho Hiểu San, nhưng mà ngày hôm nay Hiểu San không có thời gian.

Nhưng mà đúng lúc này, Uyển Uyển bên cạnh bỗng nhiên cười hi hi rồi nói: "Mẹ của Hiểu San đến rồi nha."

Huyên Huyên nhìn lại theo ánh mắt của nàng, quả nhiên thấy mẹ của Hiểu San đang đứng ở trên bờ.

Huyên Huyên nhìn xung quanh nàng một chút, chưa thấy Hiểu San, có chút thất vọng.

"Dì Tống?" Hân Hân nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lại, trống rỗng, cũng không có gì nha.

"Đang ở nơi nào, sao chị lại không nhìn thấy?" Hân Hân gãi đầu một cái, trên gương mặt mũm mĩm nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc.

"Bởi vì đó là mẹ quỷ của chị Hiểu San, em đương nhiên là không nhìn thấy rồi." Huyên Huyên cười nói.

Hân Hân vẫy vẫy tay, biểu thị hoàn toàn không biết nàng đang nói cái gì.

Sau đó nàng xoay người đi tìm Đào Tử chơi, ném chuyện này ra sau đầu.

Mẹ của Hiểu San - Lâm Vũ lại đây, cũng là bởi vì cú điện thoại kia của Hân Hân.

Hiểu San không lại đây nên nàng đến đây một mình, chính là vì muốn gặp hai đứa nhỏ có thể nhìn thấy nàng.

Dù sao trong mấy năm qua, đây là hai người duy nhất có thể nhìn thấy nàng, tuy rằng lần trước không có phản ứng đến nàng, thế nhưng nàng vẫn quyết định đến gặp một lần.

Sau đó nàng nhìn thấy Hà Tứ Hải đứng trên bãi cát.

Vẻ mặt nàng bỗng trở nên hoảng hốt, sau đó nàng có chút bừng tỉnh.

Hà Tứ Hải như có cảm giác, xoay đầu lại cũng nhìn thấy nàng.

Lâm Vũ sửng sốt một chút, sau đó vội vàng thi lễ với Hà Tứ Hải một cái.

Sau đó nàng trực tiếp xoay người rời đi, nàng đã biết nguyên nhân mà hai đứa nhóc có thể nhìn thấy nàng rồi.

Thế nhưng nàng lại không muốn Hà Tứ Hải giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.

Bởi vì hoàn thành tâm nguyện cũng là mang ý nghĩa, nàng sẽ phải vĩnh viễn rời khỏi bên cạnh con gái, nàng không nỡ con gái.

Hà Tứ Hải cũng không quản nàng, không giải quyết xong tâm nguyện cũng không bắt buộc. Hơn nữa nàng cũng không phải là "Quỷ" thứ nhất đưa ra lựa chọn như vậy.

Ba đứa nhóc chơi ở trên bãi cát đến buổi trưa, bụng nhỏ kêu ục ục, lúc này mới lưu luyến không rời mà chia tay, ai về nhà nấy.

Nhìn mấy người Đào Tử biến mất, Hân Hân thất vọng thở dài.

Nàng còn muốn chơi một hồi nữa, nhưng mà bụng nhỏ không nghe lời. Nó luôn nói với nàng là phải ăn cơm rồi.

"Được rồi, lần sau có cơ hội lại chơi tiếp." Nhìn dáng vẻ kia của nàng, bà nội của Hân Hân an ủi.

"Đúng vậy, buổi trưa ăn cơm xong, cháu có thể chơi đùa cùng Dao Dao mà." Mẹ của Dao Dao nói.

Nghe nàng nói như vậy, Hân Hân cảm thấy không còn buồn như vậy nữa.

Bước chân ngắn nhỏ hài lòng đi về phía trên bờ.

Được rồi, nàng đã quên trước đó mới té lộn nhào một cái.

Đúng là không nhớ lâu chút nào.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment