"Trở về rồi."
Nhìn thấy Hân Hân xông vào từ ngoài cửa với cái đầu đầy mồ hôi, ông nội của Hân Hân đứng lên.
"Ông nội, cháu muốn uống nước." Hân Hân vội vàng nói.
Bình nước mang ra ngoài vào lúc sáng sớm đã bị nàng uống hết rồi.
Ông nội Hân Hân tiện tay rót cho nàng chén nước.
Sau đó hỏi: "Sáng nay chơi có vui không?"
Hân Hân vừa gật đầu, vừa uống ùng ục hết một cốc nước lớn, tiếp theo là thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, bà nội Hân Hân cũng đi vào.
"Nhìn nàng chơi đến đầu đầy mồ hôi như này, sáng nay chơi với mấy bạn nhỏ mới quen sao?" Nhìn thấy bà nội của Hân Hân đi vào, ông nội của Hân Hân thuận miệng nói.
"Không phải, là mấy đứa nhỏ tốt, Dao Dao cũng đi, nếu không nào có thể chơi đến hiện tại."
"Có phải đều là mấy bạn nhỏ dễ thương giống như Hân Hân nhà chúng ta hay không." Ông nội Hân Hân sờ sờ đầu nhỏ của Hân Hân, vuốt mái tóc thấm đẫm mồ hôi của nàng, tràn đầy sủng ái.
"Ha ha, còn có bạn nhỏ kỳ lạ." Hân Hân nghe vậy lập tức tiếp lời.
"Bạn nhỏ kỳ lạ?" Ông nội Hân Hân nghe vậy thì rất là tò mò.
"Huyên Huyên và Uyển Uyển chính là bạn nhỏ kỳ quái. Các nàng còn nói nhìn thấy mẹ của chị Hiểu San, cháu nói tại sao cháu lại không thấy được, Huyên Huyên nói đó là quỷ mẹ của chị Hiểu San...Hừ, không phải chính là u linh sao?" Hân Hân nói mà dửng dưng như không.
Ông nội Hân Hân nghe vậy thì mơ hồ, thế nhưng bà nội đang đặt bình nước nhỏ của Hân Hân lên bàn nghe vậy thì trong lòng hơi động, đăm chiêu.
...
Đám người Hà Tứ Hải trực tiếp trở về khách sạn.
Nhân viên phục vụ còn cho rằng bọn họ ở trong phòng không có đi ra ngoài.
Buổi trưa bọn họ ăn ở khách sạn, một người hết 79 tệ, trẻ nhỏ không mất tiền.
Cơm trưa cũng là hình thức buffet, phong phú hơn so với buổi sáng nhiều, các loại rau xào, món hấp, đồ nướng, hải sản…rất là phong phú.
Nhưng mà Hà Tứ Hải chưa kịp ăn cơm đã nhận được điện thoại.
"Năm mới vui vẻ."
Điện thoại vừa mới tiếp, đầu kia liền truyền đến tiếng của Đinh Mẫn.
"Năm mới vui vẻ." Hà Tứ Hải trả lời một câu.
"Nhưng mà tại sao cô lại gọi điện thoại cho tôi vào lúc này vậy?"
"Lần trước anh bảo tôi điều tra số 78 đường Quế Hương, tôi đã tra được rồi." Đinh Mẫn nói ở trong điện thoại.
"Ồ, nhanh như vậy sao, không phải nói sau tết à? Không cần thiết phải gấp như vậy." Hà Tứ Hải nói.
"Trong mấy ngày tết, tôi cũng không có chuyện gì, ở nhà cũng nhàn rỗi nên mới trở về cục làm việc." Đinh Mẫn nói.
"Vậy đúng là gây thêm phiền phức cho cô rồi."
"Nói với tôi những thứ này làm gì? Lại nói, tôi không phải là đang phục vụ cho anh sao? Tôi đã nói với anh, tết năm nay, phía trên đã phát cho tôi không ít tiền thưởng cuối năm." Đinh Mẫn cao hứng nói.
"Có đúng không, như vậy là tốt rồi. Đúng rồi, chuyện ngày hôm đó nhờ cô điều tra một chút về giám sát liên quan tới hôm Tôn Trường Tân cứu người có tin tức gì hay không?"
"Tạm thời vẫn không có, chủ yếu là video mấy tháng trước rồi, lấy ra cũng cần thời gian kiểm tra nhất định."
"Không có chuyện gì, không vội, cô vẫn là nói cho tôi một chút, số 78 đường Quế Hương ở vị trí nào đi."
"Được, mặt khác tôi còn điều tra được ông chủ Phan Sơn Nhạc của Tứ Quý Đường. Hắn đúng là không chỉ đơn giản là ông chủ của Tứ Quý Đường." Đinh Mẫn bỗng nhiên nói.
Hà Tứ Hải cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì lúc trước Thi Thủ Nghiệp đã nói với Hà Tứ Hải, trong số đống đồ kia, tài vật làm thù lao, chỉ có một bọc lụa vàng là cần được đảm bảo, sau khi thời cuộc các quốc gia ổn định thì giao cho chính phủ...
Hà Tứ Hải suy đoán ông chủ Tứ Quý Đường hẳn không chỉ đơn giản là nhân sĩ yêu nước, hẳn còn có những thân phận khác.
"Hắn còn có một cái thân phận, nói chính xác là hai, một là cao tầng Phách Kim Đường, một là quỷ thủ Nam Phái."
"... Đây rốt cuộc là thân phận gì?" Đầu óc của Hà Tứ Hải có chút mơ hồ.
"Phách Kim Đường là một tổ chức dân gian năm đó, người trong tổ chức này cũng là tam giáo cửu lưu, trộm mộ, làm quan, hành thương, làm giả, đi lừa gạt, vân du bốn phương…, chính là nghề nghiệp buôn bán liên quan đến đồ cổ."
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh.
"Phan Sơn Nhạc đã thuộc về hành thương, cũng thuộc về làm giả, năm đó ở trong ngành nghề đồ cổ, làm giả chia làm hai phái nam bắc, chủ yếu là bởi vì văn hóa khác biệt. Bắc Phái am hiểu món đồ lớn phong cách thô cuồng, mà Nam Phái giỏi về món đồ nhỏ phong cách nhẵn nhụi. Phan Sơn Nhạc có danh xưng quỷ thủ, là cao thủ Nam Phái, có thể làm giả đánh tráo đồ cổ, rất nhiều nhà sưu tầm lớn cũng khó mà phân biệt thật giả."
Khá lắm, vật mà Phan Sơn Nhạc giao phó cho Thi Thủ Nghiệp sẽ không phải là đồ cổ giả đó chứ?
"Nhưng mà có truyền thuyết được lưu truyền, cũng không biết là thật hay giả." Đúng lúc này, lại nghe Đinh Mẫn nói.
"Truyền thuyết gì?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
"Có người nói năm đó Phách Kim Đường dùng kỹ thuật đánh tráo trên tàu Awa Maru, thâu thiên hoán nhật, lặng lẽ lấy đi một quốc bảo. Thế nhưng tin tức này vẫn chưa được chứng thực, bởi vì người tham dự vào kế hoạch năm đó đều chết hết rồi, cũng không có chứng cứ xác thực." Đinh Mẫn nói.
"Tàu Awa Maru?"
Hà Tứ Hải nghe có chút quen tai, hình như đã nghe qua ở nơi nào rồi, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra được.
------
Dịch: MBMH Translate