Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 871 - Chương 871: Bảo Tàng.(2)

Chương 871: Bảo Tàng.(2) Chương 871: Bảo Tàng.(2)

"Tàu Awa Maru lúc đó được xưng là chiến hạm không chìm, là một trong những con thuyền thương dụng lớn nhất của Nhật Bản. Nhưng mà vào bốn, năm năm trước, lúc đi vào vùng biển phía đông Ngưu Sơn ở Hải Tây Bình Đàm thì bị quân Mỹ lặn dưới nước phát hiện rồi đánh chìm."

"Hải Tây? Bốn, năm năm?"

Tuy Hà Tứ Hải học địa lý và lịch sử không được tốt lắm, thế nhưng cũng biết, Hải Tây cách Dương Thành cũng không xa.

Hơn nữa Dương Thành năm 1938 bị Nhật Quân chiếm đóng, đến năm 1945 Nhật Bản đầu hàng, khoảng thời gian này rất phù hợp với khoảng thời gian mà Thi Thủ Nghiệp nói tới.

Nếu như nói, Phan Sơn Nhạc chính là người tham dự năm đó, có lẽ có thể nói thông.

"Nhưng mà truyền thuyết nổi tiếng nhất liên quan với tàu Awa Maru chính là xương sọ của người Bắc Kinh không rõ tung tích năm đó đang ở trên tàu Awa Maru."

Đinh Mẫn vừa nói như vậy, Hà Tứ Hải nghĩ tới, khó trách hắn nghe cái tên tàu Awa Maru này quen tai, trước đây hắn cũng đã nghe qua truyền thuyết này.

"Nếu như nói như vậy, đồ vật Phan Sơn Nhạc để lại năm đó sợ rằng chính là văn vật cấp quốc bảo. Như vậy đi, tôi cũng sẽ không tự mình đi đào nữa, các người dựa theo lời tôi nói đi tìm một chút. Nếu như đúng là quốc bảo... vậy thì quyên cho quốc gia đi." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

"Được."

Đinh Mẫn nghe vậy liền đồng ý.

Hà Tứ Hải không chỉ sợ phiền phức, hơn nữa Đinh Mẫn đã gửi địa chỉ của số 78 đường Quế Hương lại đây, phía trên nó đã được xây một trung tâm thương mại từ lâu.

Không biết đã bị người khác đào đi hay chưa, nhưng mà muốn khai quật nó ra một lần nữa từ dưới trung tâm thương mại, bản thân cũng là một công trình không nhỏ.

"Nếu như thật sự tìm ra, tôi sẽ để lại cho anh hai cái." Đinh Mẫn cười nói.

Nàng nói như vậy, cũng là vì cảm thấy Hà Tứ Hải hùng hồn hào phóng.

"Được, vậy chờ tin tức tốt của cô." Hà Tứ Hải cũng không khách khí, cười nói.

Sau đó hai người nói chuyện thêm hai câu liền cúp điện thoại.

Hà Tứ Hải lúc này mới cầm mâm cơm lên, chuẩn bị đi lấy đồ ăn.

Lúc này Lưu Vãn Chiếu lặng lẽ đi tới, đột nhiên hỏi: "Là ai vậy, gọi điện thoại lâu như vậy."

"Là Đinh Mẫn."

Hà Tứ Hải đang gắp rau thuận miệng trả lời một câu.

Bỗng nhiên phát hiện không đúng chỗ nào đó, hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên liền thấy dáng vẻ tức giận của Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu thường thường sẽ chơi chút trò giận dỗi, thế nhưng tuyệt đối sẽ không thái quá.

Rất nhanh liền biến mất, cái này có thể coi là chút tình thú giữa hai người.

Trên thực tế, ở chung giữa nam nữ mà cứ tương kính như tân thì tình cảm không nhất định sẽ có thể dài lâu. Cuộc sống tuy rằng không có sóng to gió lớn, nhưng nổi sóng nhỏ mới là cuộc sống.

Ăn xong bữa trưa, trở về phòng, để ba con lợn nhỏ nghỉ ngơi một chút, cộng với bên ngoài đang là giữa trưa, mặt trời thực sự quá lớn, đi ra ngoài cũng không tốt.

Vốn là muốn để các nàng ngủ, nhưng mà ba con lợn nhỏ tập hợp lại cùng nhau, làm sao có khả năng ngủ được, thế là vừa ngồi ăn đồ ăn vừa xem phim hoạt hình.

Đến chạng vạng, mặt trời bên ngoài không còn quá chói nữa, bọn họ lúc này mới đi ra ngoài đi dạo một chút.

Bởi vì thời gian không cho phép, bọn họ chỉ đến công viên rừng rậm gần đó.

Điều làm cho bọn nhóc hưng phấn nhất chính là ngồi xe ngắm cảnh lên núi, dọc theo đường đi có những khúc cua, bên cạnh chính là sườn núi, quẹo đến quẹo đi, cảm giác xe đều nghiêng, kích thích hệt như là ngồi tàu lượn siêu tốc.

Ba đứa nhóc không sợ sệt một chút nào, không ngừng kêu gào hưng phấn.

Lưu Vãn Chiếu lại có chút sốt sắng mà cầm lấy tay của Hà Tứ Hải.

Thực ra cũng không có nguy hiểm, những người điều khiển chạy trên con đường này chắc hẳn cũng phải mười mấy chuyến một ngày, lại là không thể quen thuộc hơn.

Cánh sắc trên núi rất đẹp, cây cối xanh um tươi tốt, mặt biển không ngừng lượn lên lượn xuống.

Từ trên núi có thể cảm nhận được gió biển thổi tới từ mặt biển.

Lá cây ào ào, chen lẫn tiếng chim hót, một bức tranh tự nhiên vô cùng hài hòa.

"Được rồi, đừng sợ, từ từ hướng về phía trước..." Hà Tứ Hải vỗ nhẹ lưng Đào Tử.

Nhưng mà Đào Tử vẫn ôm Hà Tứ Hải không buông tay.

Nàng nhắm chặt hai mắt, dùng sức lắc đầu.

Lúc này bọn họ đang ở trên cầu dây Quá Giang Long, không nghĩ tới nhóc con vừa nãy ngồi xe ngắm cảnh thì hưng phấn, đến đây lại sợ.

Đương nhiên không chỉ là Đào Tử, Lưu Vãn Chiếu và Nghiêm Tú Ảnh cũng đều kinh hồn bạt vía.

Cũng may Uyển Uyển và Huyên Huyên không sợ sệt gì, hai người một người đỡ một người, cho các nàng dũng khí lớn lao mà chậm rãi đi về phía trước.

Nhưng vào lúc này, bên trong đám du khách phía trước có người cố ý giở trò xấu, dùng sức uốn éo người, lay động cầu treo, gây nên nhiều tiếng hô kinh ngạc rít gào.

Lưu Vãn Chiếu cũng ở trong hàng ngũ này, sốt sắng mà vội vàng nắm lấy dây thừng bên cạnh, khiến cho Huyên Huyên ở bên cạnh trợn tròn mắt, cảm thấy chị gái quá nhát gan rồi.

Đúng lúc này, một cánh tay kéo cánh tay của nàng lại, trên tay truyền đến sức mạnh, ung dung đỡ thân thể mềm nhũn của nàng lên, làm cho nàng tràn ngập cảm giác an toàn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment