Không phải Hà Tứ Hải thì còn có thể là ai, một tay hắn ôm Đào Tử, một tay khác đỡ nàng.
"Huyên Huyên, em đi lên phía trước cùng Uyển Uyển giúp chị Tú Ảnh đi." Hà Tứ Hải nói với nhóc con đang đứng ở bên cạnh ung dung nhìn bốn phía.
Huyên Huyên nghe vậy, đát đát đát xông về phía trước, Lưu Vãn Chiếu há miệng muốn nói cẩn thận một chút, thế nhưng ngẫm lại thì lại nuốt trở vào. Tuy rằng lợn nhỏ nhỏ, nhưng dù sao cũng là một vị thần linh, ngã xuống phỏng chừng cũng chẳng có chuyện gì.
Thế nhưng Huyên Huyên chạy băng băng ở trên cầu khiến cho đám du khách phía sau không khỏi bật thốt lên.
Về phần Đào Tử thì lại kinh sợ, ôm cổ ba ba, nhắm chặt hai mắt không dám mở ra.
Qua rồi một hồi lâu thấy không có chuyện gì, lúc này nàng mới lén lút mở mắt ra liếc nhìn bốn phía một cái.
Mà phía trước Huyên Huyên và Uyển Uyển đang cùng nhau đỡ Nghiêm Tú Ảnh, lúc này mới làm cho tâm tình kinh hoàng của nàng bình tĩnh lại.
Nàng biết thân phận của hai đứa nhóc, cho nên nàng vô cùng có cảm giác an toàn, đương nhiên cũng sẽ không sợ hãi nữa.
Bình tĩnh lại, nhìn bốn phía, phát hiện cảnh sắc đúng là đẹp ngoài ý muốn.
Ở phấn cuối cầu dây có thể tự do chụp ảnh, chờ qua cầu dây, có thể bỏ mười tệ để lấy một tấm ảnh in.
Nhưng mà phần lớn bức ảnh đều có chút vui vẻ, bởi vì đều là bộ dáng kinh hoàng hoặc là há mồm kinh ngạc.
Nhưng mà bức ảnh của Nghiêm Tú Ảnh đi ở phía trước và Hà Tứ Hải phía sau chụp cũng không tệ lắm.
Nghiêm Tú Ảnh bình tĩnh dắt hai đứa bé với thần sắc hờ hững, gió nhẹ thổi qua mái tóc đẹp, nhìn qua rất đẹp.
Mà phía sau Lưu Vãn Chiếu nắm tay Hà Tứ Hải, Hà Tứ Hải ôm Đào Tử, nhìn qua giống như một nhà ba người ấm áp.
Cho nên bọn họ dùng tiền in mấy bức ảnh ra.
Sau khi xuống cầu Quá Giang Long, Đào Tử lại phục sinh đầy máu, đi đầu chạy băng băng ở trên đường núi gập ghềnh, sức lực dường như lại có thể thoải mái.
Nhưng mà mấy người Hà Tứ Hải không ở lại trên núi lâu, bởi vì buổi tối Ôn Nhã muốn mời bọn họ ăn cơm.
Vốn là nàng mời mọi người đến Lộc thị, nhưng lại cứ ném mọi người ở một bên, điều này không được hay cho lắm.
Cho nên, ngày hôm nay sau khi trở về từ nhà ông bà ngoại Trương Lộc. Nàng buổi chiều đã trở về rất sớm, chuẩn bị buổi tối sẽ chiêu đãi mấy người Hà Tứ Hải.
Thế là đám người Hà Tứ Hải mua chút quà ở ven đường, tới cửa một lần nữa.
"Thật là xấu hổ, đến tối hôm nay mới chiêu đãi các cháu được." Ôn Nhã mở cửa, đón mọi người vào nhà.
Trương Lộc nghe tiếng thì chạy ra từ trong phòng, trên người chỉ mặc cái áo ngủ, trong tay còn cầm quả táo gặm dở.
"Nhìn con giống kiểu gì không biết, không phải đã bảo con thay quần áo rồi sao?"
Thấy dáng vẻ nàng của nàng, Ôn Nhã không nhịn được mà dạy bảo.
"Có quan hệ gì, đều không phải là người ngoài." Trương Lộc không để ý chút nào.
Sau đó kéo Lưu Vãn Chiếu và Nghiêm Tú Ảnh vào bên trong gian phòng, ba đứa nhóc cũng cùng chui vào.
"Mặc kệ nàng đi, Tứ Hải ngồi đi." Ôn Nhã vội vàng bảo Hà Tứ Hải ngồi xuống.
"Tới thì tới, còn mang theo đồ làm gì." Nàng lại nói.
Hà Tứ Hải không nhiều lời, mà là nhìn một chút rồi hỏi: "Bác cả đâu?"
"Vừa nãy chiến hữu hắn gọi hắn đi ra ngoài rồi, sẽ lập tức trở về. Cháu ngồi trước một hồi, xem ti vi, bác vào nhà bếp xem đồ ăn một chút." Ôn Nhã nói.
Sau đó bật tivi lên rồi đưa điều khiển từ xa cho Hà Tứ Hải.
"Không có chuyện gì, bác cứ bận chuyện của mình đi." Hà Tứ Hải nói.
Ôn Nhã nghe vậy, lúc này mới xoay người đi vào nhà bếp.
Hà Tứ Hải cũng không có xem ti vi, mà là đứng dậy đi ra ngoài ban công.
Nơi này có thể nhìn thấy sân bóng rổ của tiểu khu.
Một bé trai đang chạy nhảy ở trong sân bóng rổ, đánh bóng rổ.
Nhưng mà mỗi lần ném bóng, bóng rổ đều xuyên qua giỏ bóng rổ giống như huyễn ảnh.
"Đang nhìn cái gì thế?" Đúng lúc này, giọng nói của Trương Lộc vang lên từ phía sau.
Sau đó liền thấy nàng chạy tới, rướn cổ lên tò mò nhìn xung quanh bên cạnh.
"Đang nhìn chơi bóng rổ." Hà Tứ Hải thuận miệng đáp.
Sau đó quay đầu lại nhìn nàng một cái, hơi nhíu mày mà nói: "Chị không thể thay bộ quần áo khác được sao?"
Hà Tứ Hải nói như vậy, là bởi vì Trương Lộc mặc trên người một bộ áo ngủ mùa hạ mỏng mạnh, phía trên cũng còn tốt, tay ngắn cổ cao, cộng với ngực nàng thường thường không có gì lạ thì tất cả đều rất bình thường.
Nhưng mà bên dưới là quần soóc chất tơ, lộ ra một đôi chân trắng thon dài, mông vểnh, nhìn rất có sức mê hoặc.
"Chị là chị em đó, em sẽ không nổi lên ý đồ xấu gì đó với chị đó chứ?" Trương Lộc ôm ngực, bày ra dáng vẻ sợ sệt.
Hà Tứ Hải: -_-||
Có lúc thật muốn mở đầu nàng ra, nhìn một chút xem bên trong đều là cái gì.
"Được rồi, được rồi không đùa nữa, em còn không nói với chị, em đang nhìn cái gì?"
Mắt thấy Hà Tứ Hải sắp tức giận, Trương Lộc vội vàng đổi chủ đề.
"Nói rồi, đang nhìn chơi bóng rổ." Hà Tứ Hải nói.
Trương Lộc nghe vậy thì lại nhìn xung quanh một cái, sân bóng trống rỗng, nào có người.
Thế là trực tiếp hỏi: "Người đâu?"
"Em có nói là người sao?" Hà Tứ Hải nói.
Trương Lộc: ┌(. Д.)┐
------
Dịch: MBMH Translate