Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 873 - Chương 873: Bạn Thân.

Chương 873: Bạn Thân. Chương 873: Bạn Thân.

Tuy Trương Lộc bày ra dáng vẻ sợ hãi.

Thế nhưng rất nhanh lại khôi phục sự hoạt bát, tò mò truy hỏi là một con quỷ như thế nào.

"Là con trai." Hà Tứ Hải nói.

Trương Lộc: ...

"Chị đương nhiên biết là con trai, có mấy người con gái chơi bóng rổ chứ?" Trương Lộc có chút không biết nên nói gì rồi.

Tiếp theo, nàng bày ra dáng vẻ trinh thám: "Quỷ này ở bên trong tiểu khu chúng ta, vậy rất có thể chính là hộ gia đình trong tiểu khu chúng ta, lại là con trai, còn thích chơi bóng rổ..."

Trương Lộc càng nói, sắc mặt càng trắng xám.

"Dáng... dáng vẻ hắn ra sao?" Trương Lộc căng thẳng hỏi.

"Làm sao, chị biết à?"

"Em nói cho chị biết trước, dáng vẻ của hắn như thế nào?" Trương Lộc nói với vẻ mặt cầu xin.

Nhìn dáng vẻ này của nàng, Hà Tứ Hải cũng không đùa nàng nữa, mà là trực tiếp nói: "Nhìn tuổi thì chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đầu đinh, mặc một bộ đồ thể thao màu vàng..."

"Trên đồ thể thao là 8 hay là 24?" Trương Lộc vội vàng hỏi.

Hà Tứ Hải mới rồi đúng là không quá chú ý, hơn nữa khoảng cách cũng có chút xa.

Thế là hắn ngẩng đầu chuẩn bị nhìn một chút, nhưng mà...

"Người" đã không thấy nữa.

"Đã đi rồi." Hà Tứ Hải giang tay ra, nói.

Trương Lộc nghe vậy thì có chút thất vọng.

"Chị biết sao?" Nhìn dáng vẻ này của nàng, Hà Tứ Hải lại hỏi lần nữa.

Vẻ mặt của Trương Lộc có chút chán nản mà gật gật đầu, "Người mà em nói tới vừa nãy rất giống hắn."

"Tiểu Lộc..." Đúng lúc này, trong phòng truyền đến tiếng kêu của Lưu Vãn Chiếu.

"Đi thôi, đi vào nhà rồi nói." Hà Tứ Hải xoay người đi vào trong nhà.

Ti vi đã bị ba đứa nhóc chiếm đóng rồi, các nàng cười toét miệng, đang xem phim hoạt hình.

"Tiểu Lộc, thì ra em còn từng nhận được giải quán quân bơi tự do 100 mét nữ?" Lưu Vãn Chiếu chỉ vào một cái cúp trên kệ rồi nói.

Nghiêm Tú Ảnh đứng ở bên cạnh nàng, đang xem các loại giấy khen trong tủ.

Có Trương Lộc, cũng có của Trương Hải Quân.

"Hừm, lúc đi học luyện qua một quãng thời gian." Trương Lộc nói, nhưng hứng thú không cao lắm.

Lưu Vãn Chiếu cũng nhìn ra rồi, có chút không hiểu mà nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải chỉ vào cái ghế bên cạnh: "Ngồi xuống rồi nói đi."

"Đây là nhà chị." Trương Lộc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn là ngồi xuống.

"Hắn là Khương Quốc Bân, là bạn của chị, cũng là bạn học chị, nhà hắn cũng ở trong tiểu khu này..." Trương Lộc giới thiệu đơn giản.

"Thực ra con cháu trong tiểu khu bộ đội này cũng không nhiều, cho nên người cùng tuổi trên căn bản đều là chơi đùa từ nhỏ đến lớn, sau đó học cùng nhà trẻ, cùng trường tiểu học, cùng trung học, mãi đến tận cấp 3 mới thi vào các trường cấp 3 khác nhau trên toàn quốc..."

Khương Quốc Bân là một trong những người bạn khi còn bé của Trương Lộc, mãi đến tận cấp 3, Trương Lộc bởi vì thành tích học tập tốt mà thi vào trường cấp 3 tốt nhất Lộc thị, bọn họ mới tách ra.

"Thần tượng của Khương Quốc Bân là Kobe, cho nên đồ thể thao của hắn thường không phải số 8 thì chính là số 24..."

"Lớp 11, mùa hè năm ấy..."

Thành tích học tập của Khương Quốc Bân không tốt lắm, thế nhưng con người thì rất tốt, giống như phần lớn con trai, rất yêu thích bóng rổ.

Bởi vì bạn bè cùng tuổi trong tiểu khu tương đối ít, cho nên hắn thường xuyên chơi bóng rổ một mình ở trên sân chơi.

Vào mùa hè năm hắn lớp 11, đại khái là bởi vì đánh bóng ở trên sân bóng quá nóng nên hắn đã chạy đến bờ biển để bơi, nhưng mà...

"Mọi người chỉ tìm thấy quả bóng rổ và bộ đồ thể thao của hắn ở trên bãi cát, thi thể vẫn chưa có tìm được." Trương Lộc có chút buồn bã nói.

Dù sao cũng là bạn chơi đùa từ nhỏ đến lớn, lúc Trương Lộc biết tin tức này đã rất thương tâm.

Năm đó Ôn Nhã còn lo lắng bởi vậy mà ảnh hưởng đến chuyện học tập của Trương Lộc, dù sao qua nghỉ hè thì chính là lớp 12, là thời điểm quan trọng nhất của đời người.

Nhưng mà, tính cách bản thân Trương Lộc vốn luôn sáng sủa, đương nhiên nói nàng không tim không phổi cũng được, cho nên nàng rất nhanh đã đi ra từ bên trong đau buồn.

"Nếu như đúng là Tiểu Bân thì em có thể giúp hắn hoàn thành tâm nguyện không?" Trương Lộc nói xong liền nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt chờ đợi.

"Đương nhiên, thế nhưng cũng không phải tất cả quỷ đều muốn hoàn thành tâm nguyện, chuyện này còn muốn xem bản thân hắn." Hà Tứ Hải nói.

"Hừm, chỉ cần em đồng ý giúp đỡ là được, cảm ơn em tiểu Chu." Trương Lộc nói.

"Không có gì mà phải cảm ơn cả, bản thân chuyện này chính là chức trách của em." Hà Tứ Hải nói.

Chỉ chốc lát sau Trương Hải Quân đã trở lại rồi, thấy người đủ, Ôn Nhã gọi mọi người ăn cơm.

Ôn Nhã trở lại từ buổi chiều để chuẩn bị, làm một bàn đầy món ăn.

Thế nhưng hứng thú của Trương Lộc vẫn có vẻ không cao lắm.

Hà Tứ Hải cũng không che giấu mọi người, nói thẳng việc này.

Trương Hải Quân và Ôn Nhã nghe vậy thì sửng sốt một chút.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment