Nhìn ánh mây trên bầu trời tản đi, Trương Lộc thở phào nhẹ nhõm, nàng còn lo lắng sẽ mưa bất ngờ nữa.
Khương Quốc Bân bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn lo lắng trời mưa sẽ làm tắt cây đèn trong tayTrương Lộc, vậy nàng có phải là sẽ không thấy mình nữa không.
Trương Lộc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Khương Quốc Bân bên cạnh.
"Cái kia..."
Tuy rằng nàng nói muốn gặp gỡ Khương Quốc Bân, nhưng thật sự nàng nhất thời lại không biết nói cái gì.
"Tiểu Lộc..., thật vui khi cậu có thể nhìn thấy tớ nha, còn có thể nói chuyện với tớ một chút..." Khương Quốc Bân nói xong, con mắt liền đỏ lên.
"A, đúng, đã lâu không gặp rồi." Trương Lộc cũng buồn bã đáp lại.
Khương Quốc Bân lắc lắc đầu, gương mặt tuy rằng bi thiết, nhưng vẫn cười nói: "Không phải, tớ có thể nhìn thấy mọi người thường xuyên, chỉ có điều mấy người đều không nhìn thấy tớ mà thôi."
"Xin... Xin lỗi."
Trương Lộc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể nói một câu xin lỗi.
"Sao cậu lại nói xin lỗi, lại không phải là lỗi của cậu, thực ra làm quỷ rất tốt, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó." Khương Quốc Bân nói đùa.
"Ồ, như vậy phải không? Muốn đi nơi nào thì đi nơi đó?"
"Đó là đương nhiên, dù sao thì mọi người đều không nhìn thấy cậu, cửa này, tường này, không có gì có thể ngăn cản được tớ, đương nhiên muốn đi nơi nào thì đi nơi đó rồi."
Dù sao thì Khương Quốc Bân đang còn trẻ, trong lời nói đương nhiên còn lẫn chút ý khoe khoang, ngay cả sự bi thương trên mặt đều ít đi một chút.
"Thật sao?" Trương Lộc nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên là thật, tớ còn có thể gạt cậu sao?" Khương Quốc Bân nói.
Trương Lộc thoáng dịch thân thể về phía sau.
"Cậu làm gì thế?" Khương Quốc Bân kỳ quái hỏi.
"Cậu có làm chuyện xấu xa gì hay không?" Trương Lộc vừa quan sát hắn vừa hỏi.
"Chuyện xấu?"
Khương Quốc Bân nghe vậy thì lập tức ứng lại.
"Tớ không phải loại người như vậy, cậu đây là ngậm máu phun người, cậu đây là nói xấu." Khương Quốc Bân đỏ mặt nói.
"Không có thì cậu kích động như vậy làm gì?" Trương Lộc vẫn nhìn hắn với vẻ mặt nghi ngờ.
Khương Quốc Bân:...
"Tiểu Lộc, cậu luôn lấy tớ ra làm trò đùa, tớ đều sắp bị cậu làm cho tức chết rồi." Khương Quốc Bân bất đắc dĩ nói.
"Ha ha... Yên tâm đi, không chết được, bởi vì cậu đã chết rồi." Trương Lộc nghe vậy thì cười ha ha.
Khương Quốc Bân:...
Nhưng mà sự xa lạ giữa hai người đã vơi đi rất nhiều.
"Thế nhưng cậu thật sự không làm chuyện xấu xa gì sao? Cậu cứ nói cho tớ, yên tâm, tớ sẽ không nói cho người khác biết." Trương Lộc đưa tay vỗ vai Khương Quốc Bân, trông không khác gì một tên trộm.
Khương Quốc Bân nghe vậy lườm nàng một cái, nhưng mà đây mới là Trương Lộc mà hắn quen biết từ nhỏ, đúng là không cảm thấy bất ngờ.
"Làm quỷ cũng không phải là muốn làm gì thì làm, có câu nói người đang làm, trời đang nhìn, làm quỷ cũng giống như vậy, sẽ tăng cường tội nghiệt của bản thân, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng, hơn nữa ký ức của quỷ rất ngắn ngủi, chẳng mấy chốc sẽ quên đi rất nhiều chuyện."
"Như vậy sao?" Trương Lộc nghe vậy thì sửng sốt.
"Chờ sau khi cậu chết thì sẽ biết thôi, có vài thứ sẽ tự động xuất hiện ở trong đầu cậu, giống như vừa nãy tớ nhìn thấy người tiếp dẫn vậy." Khương Quốc Bân nói.
Trương Lộc:…
Sao không nghĩ ra ít cái tốt vậy.
Nhưng mà điều này cũng là thói quen nói chuyện tùy ý giữa hai người,
“Đúng rồi, nói đến người tiếp dẫn, cậu có quan hệ gì với hắn vậy? Tại sao lại quen biết?" Khương Quốc Bân tò mò hỏi.
"Hắn là em trai tớ." Trương Lộc ngước cổ, vẻ mặt đắc ý.
"Em trai cậu?" Khương Quốc Bân nghe vậy thì hơi kinh ngạc, nhưng tiếp theo lại bày ra vẻ mặt không tin.
Dù sao hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Trương Lộc có em trai hay không hắn còn không biết hay sao?
"Là em họ tới, còn nhớ người em họ đi lạc từ bé mà tớ nói với cậu trước đây hay không" Trương Lộc giải thích.
Khương Quốc Bân nghe vậy có chút bừng tỉnh, hắn vẫn đúng là từng nghe Trương Lộc nhắc qua.
"Em họ của cậu vậy mà lại là thần tiên?" Khương Quốc Bân không khỏi thán phục.
"Hắn sao lại có thể làm thần tiên vậy? Cậu được thơm lây rồi." Khương Quốc Bân có chút hâm mộ.
"Tớ làm sao biết được? Hơn nữa cậu cho rằng ai cũng có thể làm thần tiên hay sao? Lại nói chức vụ người tiếp dẫn nhân này của tương đương với quỷ sai, một người sống sờ sờ như tớ thì có cái gì mà thơm lây đây?" Trương Lộc nói.
Khương Quốc Bân nghe vậy thì tán thành gật gật đầu.
Sau đó hơi ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, lắp ba lắp bắp, ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi.
"Có lời gì cứ việc nói thẳng, còn bày ra dáng vẻ như vậy với tớ làm gì?"
Trương Lộc thấy dáng vẻ này của hắn liền biết hắn có lời muốn nói.
Nhìn Khương Quốc Bân trước mắt, vẻ mặt của Trương Lộc có chút hoảng hốt.
Tuy rằng vóc người của Khương Quốc Bân cao lớn, bình thường lại thích vận động, nhưng con người thực ra tương đối hướng nội.
Đại khái là bởi vì trong tiểu khu có ít con trai cùng tuổi.
------
Dịch: MBMH Translate