Nàng cắn cắn môi, hơi do dự một chút, sau đó hỏi: "Có thể không?"
"Đương nhiên là có thể." Hà Tứ Hải nói.
Tiếp theo Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay với Khương Quốc Bân, để hắn lại đây.
Khương Quốc Bân ôm bóng rổ, đi lên.
"Thần... Thần tiên, xin... xin chào..." Khương Quốc Bân nói chuyện có chút lắp ba lắp bắp.
Thực ra lúc Khương Quốc Bân qua đời mới lên lớp 11, tuổi cũng không lớn, khóe miệng còn có một ít lông mao.
Cộng với lúc đó hắn đang còn đi học đọc sách, cũng không hiểu quá nhiều về chuyện đối nhân xử thế.
Cho nên sau khi hắn nhìn thấy Hà Tứ Hải, trong lúc nhất thời căn bản không biết nên xưng hô như thế nào.
Hà Tứ Hải cũng không để ý, mà là chỉ về Trương Lộc bên cạnh rồi nói: "Tiểu Lộc muốn gặp cậu, cậu có đồng ý không?"
"Chuyện... chuyện này có thể không?" Khương Quốc Bân vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
"Chỉ cần cậu đồng ý là được."
"Ồ... A... Đương... Đương nhiên" Khương Quốc Bân kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Mấy năm qua, không ai nhìn thấy hắn, không ai nghe được hắn, cô độc đến mức khiến người ta như phát rồ, nhưng mà lại không điên được.
Hiện tại nghe Hà Tứ Hải bảo có thể làm cho Trương Lộc nhìn thấy hắn, hắn đương nhiên là đồng ý rồi, tâm tình còn rất kích động.
Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay đối với Huyên Huyên đang đứng ở bên cạnh.
Huyên Huyên: (???)
Sau đó, nàng nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên trên bàn tay lớn của Hà Tứ Hải.
ε=(′ο*))) ai
"Đèn lồng nha." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
"Hì hì hì..."
Nha đầu ngốc này, cười ngây ngốc, sau đó đưa tay sờ sờ ở phía sau mông, lấy đèn lồng nhỏ của nàng ra.
Đào Tử đứng ở sau lưng nàng lúc này đã nhìn rõ ràng, nàng trợn mắt lên, há to miệng, một mặt giật mình.
Phía sau mông chị Huyên Huyên không có cái gì cả, làm sao lại đột nhiên xuất hiện đèn lồng nhỏ được.
Nàng trực tiếp đưa tay sờ về phía mông của Huyên Huyên.
Lẽ nào mông của Huyên Huyên giống như là mèo máy, cũng có một cái cái túi nhỏ, hoặc là giấu ở bên trong khe mông?
Nói xong, nàng liền nhét tay nhỏ của mình vào bên trong quần của Huyên Huyên, muốn sờ rãnh mông của nàng một chút, xem có thể lấy ra được vật gì tốt khác hay không.
Huyên Huyên đương nhiên là không muốn, sau đó hai người loạn thành một đoàn.
"Hi hi..."
Uyển Uyển ở bên cạnh che khóe miệng, phát ra tiếng cười, cũng không biết nàng đang che cái gì.
Hà Tứ Hải:...
Ba đứa ngốc này khiến cho hắn không biết nên nói cái gì cho tốt.
Hắn bất đắc dĩ đưa tay ra cầm lấu đèn lồng rồi điểm một cái, một ngọn lửa màu vỏ quýt bỗng dưng sáng lên, nhảy hót ở bên trong đèn lồng, ngọn lửa phảng phất như có sinh mệnh.
Mà lúc này trước mặt Lưu Vãn Chiếu và Nghiêm Tú Ảnh đứng ở một bên, vẫn luôn tò mò quan sát đột nhiên xuất hiện chàng trai.
Mười sáu, mười bảy tuổi, vóc người cao lớn, mày rậm mắt to, nhưng mà trên mặt vẫn còn vẻ ngây ngô.
Trên người mặc một bộ đồ thể thao màu vàng, ôm cái bóng rổ, chính là độ tuổi thanh xuân niên thiếu, tràn ngập hy vọng.
Nhưng mà ——
Đại khái là nhận ra được ánh mắt của mọi người rơi ở trên người hắn, hắn lập tức vui mừng gọi Trương Lộc một tiếng.
"Tiểu Lộc..."
"Tiểu Bân, có thể... Cậu..."
Khi thật sự nhìn thấy Khương Quốc Bân, Trương Lộc trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì.
Hà Tứ Hải nhét đèn lồng nhét vào trong tay nàng, "Chị chậm rãi nói với hắn đi, mọi người đi lên trước đây."
Ôn Nhã đang chờ bọn họ ở nhà.
"A... Được, được, để chị tới." Trương Lộc vội vàng nói.
Sau đó, nàng quay đầu lại nói với Khương Quốc Bân: "Chúng ta qua bên kia đi."
Nàng chỉ vào một bàn đá ghế đá được rừng cây che giấy.
"Được, được nha."
Khương Quốc Bân vội vàng gật gật, vẻ mặt vui mừng.
Đúng lúc này, Trương Lộc bỗng nhiên nhỏ giọng gọi một tiếng, "Tiểu Chu..."
Hà Tứ Hải nhìn về phía nàng, không hiểu lắm.
Trương Lộc lại ngửa đầu nhìn về phía cột đèn bên cạnh.
Hà Tứ Hải có chút bừng tỉnh, thì ra trên cột đè có camera.
Đây là tiểu khu gia đình, tuy rằng bảo an không phải là rất nghiêm, nhưng cũng tương đối, đâu đâu cũng có camera.
"Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu." Hà Tứ Hải nói.
Trương Lộc nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới xoay người đi về phía ghế đá.
Mà đám người Hà Tứ Hải thì lấy đống đồ trên xe xuống, đồng thời còn kéo hai đứa nhóc Huyên Huyên và Đào Tử ra.
"Vì sao không cho em sờ một cái?" Đào Tử hầm hừ nói.
Càng không phải là nàng nghĩ lung tung, nàng càng cảm thấy trong khe mông của Huyên Huyên chắc chắn có cái gì đó.
"Mẹ nói, em là cô gái, không thể cho người khác sờ mông,” Huyên Huyên phát điên nói.
"Nhưng mà... Nhưng mà cái rãnh mông của chị giống như là mèo máy vậy. Em muốn nhìn một chút xem bên trong còn có món đồ gì." Đào Tử nói.
Mọi người:...
Thực sự không nhịn được, mọi người đều nở nụ cười, cười đến đau bụng.
"Không có gì cả, bên trong khe mông của chị không có cái gì cả." Huyên Huyên sắp phát điên rồi.
Đào Tử: →_→
“Vậy chị biết ma pháp có đúng hay không?" Đào Tử lại nói.
"Chị cũng không có ma pháp." Huyên Huyên lớn tiếng nói.
Nhưng mà Đào Tử lại hoàn toàn không tin, chị nói chị không có ma pháp, bên trong khe mông không có cái túi nhỏ nào, vậy đèn lông kia là được lấy từ nơi nào?
Hừ, em tức rồi, không đùa với chị nữa, Đào Tử hầm hừ xoay người chạy lên trên người.
"Hi hi..."
------
Dịch: MBMH Translate